Cậu nâng mi lạnh lùng nhìn Mộ Nhã Triết, nét mặt không đổi kéo chăn qua một bên, xoay người xuống giường, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, khoanh tay. “Sao chú lại ở đây? Lúc này chẳng phải nên ở nhà với vợ chưa cưới của mình sao? Cứ luôn dây dưa không rõ với mẹ tôi, thật đáng ghét.” Vừa lên tiếng đã đầy châm chọc. Đối với giọng điệu lạnh lùng hờ hững của cậu, Mộ Nhã Triết không hề ngạc nhiên. Đứa bé này, quá nhạy cảm, cẩn thận dè dặt che giấu mặt yếu ớt nhất của bản thân. Mộ Nhã Triết thấy cậu dựa vào tường, như thể lúc này bức tường ấy chính là chỗ dựa của cậu. “Chú rất đắc ý đúng không?” Mộ Nhã Triết nhìn về phía cậu, đuôi lông mày khẽ nhếch. Cậu nhóc ngậm chặt môi, giờ phút này cậu cực kì giống con thủ nhỏ mất khống chế, không hề có cảm giác an toàn. Cậu ôm chặt cánh tay, cố kiềm nén tất cả oán giận bất an, lặp lại câu nói một lần nữa: “Ở trước mặt tôi bắt nạt mẹ tôi, chú rất đắc ý sao?! Mộ Nhã Triết?” Cậu gọi thẳng tên của anh, Mộ Nhã Triết nghe thấy nhưng không nổi giận, chỉ cong môi chầm chậm nói: “Dựa theo vai vế, cháu phải gọi chú một tiếng cha chứ.” “Cha?” Mắt của Vân Thiên Hữu mở to: “Dựa vào đâu?” Mộ Nhã Triết nói: “Dựa vào, trên người con chảy dòng máu của chú, đáp án này, đủ chưa?” Hai cha con, một lớn một nhỏ, lại tạo nên tình cảnh cực đoan như nước với lửa. Ánh mắt Vân Thiên Hữu lạnh đi: “Đủ sao? Thiếu!” Cậu bỗng ngẩng cao cắn, đôi mắt nhìn thẳng người đàn ông điển trai, giọng nói non nớt lộ ra sự kiên định: “Chú cho là, giữa chúng ta có quan hệ máu mủ thì tôi phải gọi chú một tiếng ‘cha’ sao? Năm nay tôi sáu tuổi, sáu tuôi! Sáu năm qua, chúng ta đã từng gặp mặt chưa? Chú đã từng làm trách nhiệm của một người cha chưa? Giờ vô duyên vô cớ xuất hiện, muốn tôi nhận chú làm cha?” Cậu nói, thân thể mơ hồ run rẩy. Mày Vân Thiên Hữu nhíu chặt, cúi đầu, bóp chặt cánh tay, giống như chỉ làm vậy mới đỏ thể đè nén lửa giận trong lòng. Mi mắt cậu rủ xuống, trầm giọng nói: “Mộ Nhã Triết, tôi nghĩ, chú đã nghĩ sai một việc. Không phải giữa chúng ta có huyết thống thì tôi phải nhận người cha là chú.” Mộ Nhã Triết giật mình. Vân Thiên Hữu ngẩng đầu nhìn anh, bỗng dưng cười nhạt hỏi ngược lại: “Khi tôi ra đời chú từng ôm tôi chưa? Đến tối tôi rất sợ bóng tối, chú có ở trên giường hát một bài hát thiếu nhi ru tôi vào giấc ngủ chưa? Khi tôi bị những đứa trẻ khác bắt nạt, chú có ở bên dỗ dành tôi không? Khi tôi ở nhà trẻ, những người bạn khác đều có cha đón về, mà chú đang ở đâu? Khi mẹ bị bắt nạt, chú đang ở đâu? Bây giờ, sáu năm trôi qua, chú đột nhiên xuất hiện, muốn tôi gọi chú một tiếng ‘cha’, Mộ Nhã Triết, chũ nghĩ, chú có tư cách ư?” Giọng nói của cậu không hề kích động, luôn trầm ổn bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ấy có chút run run. Mặc dù cậu cậu tỉnh táo đến nỗi như đang thuật lại một câu chuyện xảy ra với người khác, nhưng giữa những hàng chứ lại đầm đìa máu và nước mắt. Vân Thiên Hữu lạnh lùng thốt: “Chú sẽ vĩnh viễn không biết, sáu năm này, mẹ đã sống thế nào, và tôi đã sống ra sao.” Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: “Sáu năm qua, chú cũng không hề biết, chú còn có một đứa con trai.”