Thậm chí có thời điểm, không biết là do vô ý hay cố ý, còn yếu ớt với anh. Đại khái, cô ta cũng cảm thấy không khí giữa hai người lúc nào cũng trong tình trạng giương cung bạt kiếm, tóm lại là không tốt. Cô chung quy là muốn gả vào nhà họ Mộ, như vậy, đối với anh sẽ là quan hệ vợ chồng, sau khi kết hôn, lại lâm vào tình trạng đầy mùi thuốc súng, thực sự rất kỳ cục! Vì vậy, gần đây Tống Ân Nhã hình như là cố gắng làm anh hài lòng, rất nhiều nơi đã tình nguyện nhường nhịn để thỏa hiệp. Mộ Yến Thừa sắc mặt dịu đi một chút, không có giục cô nữa, mà là xoay người đi tới ghế sa lon ngồi xuống. Tống Ân Nhã nhìn bóng lưng anh, lạnh lùng cười một cái, lập tức vào lại phòng thử đồ, sau đó đi ra, hỏi anh: "Bộ này thế nào?" Mộ Yến Thừa rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào cô. Theo cô tới đây thử váy cưới, là anh đã đáp ứng, dù sao cô dâu đi thử váy cưới một mình, truyền ra ngoài cũng có chút kỳ cục. Làm chú rể, theo cô dâu đi thử váy cưới cũng là một loại nghĩa vụ. Cho nên, anh bớt chút thời gian, đem quyển tạp chí tới đây ngồi đọc, mặc kệ Tống Ân Nhã một mình muốn thử thế nào thì thử. Nhân viên ở một bên giới thiệu: "Váy đuôi cá là loại váy rất kén người mặc, cô Tống vóc người thật đẹp, lả lướt, thật sự rất hợp với cô!" Mộ Yến Thừa không khỏi nhìn thêm một cái, Tống Ân Nhã thấy anh nhìn, liền phối hợp quay một vòng, mỉm cười, lại có chút dáng dấp xấu hổ, hạnh phúc của một cô dâu mới. Ánh mắt anh liền mờ mịt! Tâm trạng không hiểu sao lại thình lình nhớ tới Mạnh Tinh Tuyết, nghĩ tới cảnh hai người cùng nhau đi chọn váy cưới. Khi đó, Mạnh Tinh Tuyết còn chưa biết thân phận của anh đâu. Mạnh Tinh Tuyết rất yêu quần áo, có thể cô rất ít khi đòi anh đi shopping, thứ nhất thời gian của anh không nhiều, thứ hai, cô tiêu dùng rất tiết kiệm, dù sao không có công việc, không có thu nhập, tiền hoa của anh thì không đáng nhiêu. Có thể ngày đó, là sinh nhật của cô, anh liền hứa hẹn, theo cô đi shopping, mua mấy bộ quần áo. Anh mang cô tới shop, để cô tự mình chọn, Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận nhìn anh một cái, vừa nhìn giá tiền, sau đó lập tức run sợ đứng lên, nhìn anh nói: "Yến Thừa, quần áo ở đây đắt quá! Nếu không, chúng ta đi nơi khác đi!" "Ở đây đều là quần áo được làm từ chất liệu hàng đầu, tuy giá thành có chút đắt đỏ, nhưng bất kể em có đi xem, giá cũng đều như vậy!" Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, sắc mặt có hơi luống cuống. Anh nhìn, không khỏi bật cười, biểu tình nhút nhát của cô, lại làm cho anh cảm thấy thỏa mãn, vì vậy, khí phách cao ngất nói: "Hôm nay là sinh nhật em, em làm chủ, huống hồ, anh lại không phải là người nghèo như vậy, chỉ cần em thích, liền trực tiếp mua!" "Hào phóng như vậy?" Mạnh Tinh Tuyết cười, "Em có thể tùy ý chọn nha!" "Được!" Mộ Yến Thừa liền ngồi xuống một bên, đã nhìn thấy cô hưng phấn đi chọn mấy bộ, sau đó vào phòng thử quần áo. Khi cả người cô mặc một bộ váy đỏ rực đi tới trước mặt anh, nét mặt khẩn trương hỏi anh: "Cái này thế nào?" Mộ Yến Thừa ngẩng đầu nhìn cô, không khỏi bị kinh ngạc.