"Bởi vì trong nhà không có tiền, cha mẹ cũng rất ít quản, em học hành cũng không giỏi giang gì, vì vậy bỏ học rất sớm. Từ lúc còn nhỏ em đã đi làm thuê, đi rửa chén đĩa cho người ta. Có một lần, ngẫu nhiên gặp một người đàn ông tự xưng là đang tìm kiếm ngôi sao, nói em có diện mạo, hỏi em có muốn ký hợp đồng làm người mẫu không? Em thấy đãi ngộ tốt thì liền đáp ứng. Nhưng mà, lúc mới bước vào vòng tròn kia, em lại không thích ứng được. Trong ấn tượng của em, người mẫu hẳn nên đi catwalk trên sàn chữ T, trình diễn trong các show quốc tế, thế nhưng công ty người mẫu kia lại giống như tìm gái gọi, ai cũng ghi giá!" Sở Hà líu lưỡi: "Lại còn công khai ghi giá?" "Vâng! Tỷ như bồi ăn một bữa cơm, bồi ngủ, bồi chơi, hoặc cả đêm thì bao nhiêu tiền. Bộ dạng xinh xắn, điều kiện tốt thì được mấy tay nhà giàu chọn, ai tạm được, công ty người mẫu sẽ dùng tiền bồi dưỡng, chắc cũng là để đi tiếp khách!" "Vậy còn em?" Sở Hà hỏi: "Em trốn ra sao?" "Em đâu dám." Mạnh Tinh Tuyết dở khóc dở cười nói: "Lúc ấy nhất thời hồ đồ, ký hợp đồng với bọn họ, nếu bỏ trốn sẽ phải bồi thường rất nhiều. Hơn nữa, sau lưng công ty đều là bọn xã hội đen, đã từng có hai người trốn ra, sau đó bị bọn họ bắt được, bị chặt chân, thành tàn phế rồi." Sở Hà nghe xong, không khỏi cảm thấy oán giận: "Còn có chuyện như vậy?" "Vâng. Lòng người hiểm ác, cũng là em không hiểu chuyện, nhưng mà về sau, trong một buổi tiệc, em gặp được anh ấy... Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, anh ấy rất đẹp trai, vóc người lại đẹp, còn đẹp hơn so với rất nhiều diễn viên. Em nhìn anh ấy một cái, anh ấy cũng chú ý tới em, về sau, chúng em ở cùng một chỗ." "Sau đó thế nào?" "Khi đó, em còn chưa biết thân phận của anh ấy, chỉ biết anh ấy cực kỳ có năng lực, biết em và công ty có tranh cãi, anh ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại, em liền có thể thoát khỏi công ty. Lúc đó, em vô cùng sùng bái anh ấy, giỏi như vậy, hệt như một vị anh hùng, có lẽ từ lúc đó, em đã bất giác yêu anh ấy. Về sau em mới biết được thân phận thực sự của anh ấy! Em vốn cho rằng, chắc hẳn anh ấy là cậu ấm nhà nào đó, mà lúc đó anh ấy cũng rất nhiệt tình theo đuổi em, em mới đồng ý trở thành bạn gái anh ấy, muốn cùng anh ấy bên nhau trọn đời trọn kiếp. Còn tưởng rằng đây là một câu chuyện tình đẹp như tiểu thuyết. Em thương anh ấy, anh ấy cũng sẽ yêu em, cứ đơn giản như vậy, là có thể một đời một kiếp! Nhưng mà..." Mạnh Tinh Tuyết đang nói thì dừng một chút, vẻ mặt cô đơn: "Sự ôn nhu, săn sóc của anh ấy, từ trước tới giờ đều không chỉ dành cho riêng em. Là em nhất thời ôm mộng tưởng mà thôi. Anh ấy nói, anh ấy thích phụ nữ biết nghe lời, cho nên trước giờ em đều rất ngoan, không làm khó dễ anh ấy, có đôi khi anh ấy bận bịu, mấy ngày liên tục không hề gọi điện thoại, em cũng sẽ ngoan ngoãn chờ anh ấy cho tới khi xong việc. Nhưng mà... về sau em mới phát hiện, ngoài em ra, anh ấy còn có người phụ nữ khác."