“Em đang chơi đùa hình tượng liệt nữ trong trắng sao? Theo anh lên giường, khiến em ngán như vậy sao? Một khi đã như vậy, vì sao em lại lựa chọn kết hôn với anh? Còn muốn cùng anh chơi đùa bầu bạn sao? Tiếu Tuyết, em thật sự không biết sao? Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa dưới, anh lại càng như vậy! Tình yêu đối với anh không ngây thơ giống như em nghĩ, cùng ngủ trên một cái giường, một chút ý nghĩ cũng không có!” Tiếu Tuyết mở to hai mắt nhìn. “Cho nên, đây là lý do anh có người khác ở bên ngoài?” “Ít nhất, người phụ nữ khác có thể dùng thân thể làm ấm anh, mà em cái gì cũng không làm được.” Cao Nam nói xong, lại nói, “Nói thật, anh sớm đã hết kiên nhẫn với em rồi. Xế chiều hôm nay Vân Thi Thi hẹn em, chắc là nói chuyện này đi? Nhưng mà đúng lúc, anh cũng chán ghét em rồi, cũng chán ghét sắm vai hình tượng bạn trai ‘Giả bộ thanh cao’. Em có thể tìm người chồng khác, không cần lãng phí thời gian trên người anh. Hoặc là nếu em nguyện ý tiếp tục dùng thân phận ‘Vợ chưa cưới’ ở bên cạnh, cũng không phải là không thể được. Dù sao, muốn tìm một đối tượng kết hôn đủ tư cách lần nữa, quả thật hơi khó!” “Bốp - -!” Đáp lại anh ta là một cái tát thật mạnh. Mặt Cao Nam bị đánh nghiêng sang một bên, có chút bất ngờ liếc nhìn cô ấy một cái, trong mắt có chút kinh ngạc. Tiếu Tuyết nhìn chằm chằm anh ta, đột nhiên lạnh lùng nhếch môi nói, “Không biết xấu hổ phải có mức độ. Cao Nam, tôi từng nói rồi, nguyên tắc của tôi đối với tình yêu, cho dù đại phú đại quý, hay là hai bàn tay trắng, cho dù nhà họ Cao rơi vào nghèo túng, tôi cũng nguyện ý vì anh mà trả giá tất cả. Nhưng mà, chỉ riêng chuyện phản bội, tôi khó mà tha thứ!” Cao Nam ngơ ngẩn nhìn chăm chú cô ấy thật lâu, không khí lạnh lùng giống như bị đông cứng, đông thành băng. Tiếu Tuyết không lãng phí thời gian nữa, lau nước mắt, xoay người cầm túi lên, không quay đầu lại rời đi. Cao Nam sờ đôi má nóng rát, ánh mắt thâm thúy nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, sắc mặt khó coi. Rời khỏi nhà họ Cao, Tiếu Tuyết mở cửa xe ngồi lên, nhưng mà khởi động xe mấy lần, lại không khởi động được, lúc này cô ấy mới giật mình, lúc trước cô ấy quên tắt đèn lớn, lúc này bình điện xảy ra trục trặc, khởi động không được rồi. Cô ấy đập mạnh vào tay lái, giống như vậy có thể xả hết giận, lại thống khổ đập thêm vài cái. Ngay sau đó, hai tay vô lực buông rơi, cô ấy cúi đầu, nhắm mắt tựa vào tay lái, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống má, rơi xuống cổ áo sơmi. Làm sao có thể như vậy? Sao lại có người đàn ông xấu xa như vậy! Tiếu Tuyết khóc rống lên. Nghĩ đến lúc trước Vân Thi Thi nói những chuyện xấu của Cao Nam, cô ấy vẫn cảm thấy không đúng, song khi cô ấy chính tai nghe được Cao Nam thốt ra những lời tàn nhẫn, trong đầu chỉ là một mảnh trắng xóa! Ngoại trừ hận, còn có hối hận! Cô ấy lấy di động, muốn gọi điện thoại cho Vân Thi Thi, giải thích một phen, nhưng mà lại suy nghĩ, lúc trước cô ấy không chào mà đi, Thi Thi chắc là cực kỳ thất vọng về cô ấy? Không được. Chuyện này nhất định phải gặp mặt giải thích mới được. Tiếu Tuyết nghĩ đến gần đây Vân Thi Thi ở trong đoàn làm phim, cô ấy định tự mình đến đoàn làm phim vào ngày mai, gặp mặt và trịnh trọng nhận lỗi với cô! … Hôm sau, bầu không khí trong đoàn làm phim <Cực hạn thanh xuân> rất kỳ lạ. Nhất là lúc Vân Thi Thi xuất hiện ở đoàn làm phim, ánh mắt nhân viên nhìn cô, đều cực kỳ kỳ lạ, ánh mắt mỗi người đều giống như cây kim vậy.