Cao Nam giống như không nghe được câu hỏi của cô ta, giơ quả táo trong tay lên, nhíu mày, “Không phải em muốn ăn táo sao? Không ăn à?” Tiếu Tuyết còn tưởng rằng anh ta có tật giật mình, cố ý tránh đề tài, khó khăn nhếch môi, “Cao Nam, đừng trốn tránh đề tài, được không? Em thật sự hỏi anh, anh có cần phải che giấu như vậy không?” Cao Nam không biến sắc nhìn mặt cô ấy, đột nhiên, để quả táo sang một bên, thuận tay để cả dao gọt trái cây lên bàn. Anh ta đột nhiên nhếch môi, tao nhã lấy khăn ra lau ngón tay, mặt không chút thay đổi nói, “Tối hôm qua anh ở đâu, cũng cần phải báo cáo cho em sao? Tiếu Tuyết, anh là phạm nhân, cần phải báo cáo tất cả mọi việc cho em sao?” Vẻ mặt Tiếu Tuyết cứng đờ, “Em không có ý này.” “Vậy em có ý gì?” Biểu tình trên mặt Cao Nam có chút lạnh, “Em đột nhiên ngồi xổm trước nhà anh, bộ dạng mất hồn mất vía, nói có chuyện muốn nói với anh, anh còn tưởng rằng có chuyện quan trọng gì, kết quả, em lại muốn anh báo cáo hành tung của mình sao?” Vẻ mặt Tiếu Tuyết phức tạp nhìn anh ta, tâm hoảng ý loạn muốn giải thích, lại không biết nên giải thích từ đâu! Thấy thế nào, bộ dạng người đàn ông này cũng không có một chút chột dạ! Chẳng lẽ Thi Thi nói dối sao? Không có khả năng. Cô ấy hiểu tính Thi Thi, Vân Thi Thi sẽ không lừa gạt cô ấy, càng sẽ không nói dối. Cao Nam trả lời có chút tránh nặng tìm nhẹ, chẳng lẽ, anh ta chỉ giả bộ bình tĩnh ở mặt ngoài, muốn lừa gạt chuyện này sao? Ngay lúc cô ấy miên man suy nghĩ, lại nghe Cao Nam hỏi, “Có phải Vân Thi Thi nói với em cái gì không?” Tiếu Tuyết cả kinh, ngẩng mạnh đầu nhìn anh ta, “Cái gì…?” “Không phải buổi chiều em ở với cô ta sao?” Cao Nam lại hỏi, “Không phải cô ta lại thổi gió gì đó bên tai em, cho nên, em mới chạy đến chất vấn anh, tối hôm qua anh đi đâu chứ?” Trong lúc này đầu Tiếu Tuyết mờ mịt. “Cô ta nói cái gì rồi hả?” “Cô ấy…” “Không cần phải che giấu! Chuyện em muốn nói với anh, không phải là chuyện này sao?” Cao Nam vừa nói, vừa đi đến quầy bar, lấy một chai rượu đỏ từ trong tủ ra, rót vào một cái ly, lười biếng nâng ly tựa vào quầy bar, khẽ nhấp một ngụm, lên tiếng, “Để anh đoán nhé… Cô ta sẽ nói với em, tối hôm qua anh ở cùng người phụ nữ khác, sau đó, ở bên ngoài… phản bội em. Đúng không?” Tiếu Tuyết ngẩn ra, vẻ mặt lập tức trắng bệch. Trầm mặc một lúc lâu, cô ấy gật gật đầu, ‘Ừm’ một tiếng, “Vâng… Cô ấy nói với em như vậy!” Ngay sau đó, cô ấy vừa khẩn trương vừa bất an ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi thật, “Cao Nam, cô ấy nói thật sao?” Cao Nam nhíu mày, nhún vai, ‘Ừ’ một tiếng, “Cô ta nói không sai.” “…” Vậy mà anh ta thoải mái thừa nhận rồi? Tiếu Tuyết có chút khó có thể tin, người đàn ông này, vì sao lại nói thẳng ra thế, ngay cả lấy cớ che dấu cũng không có, thậm chí không thèm che giấu cái gì, trực tiếp thừa nhận rồi sao? “Anh…” “Không phải em muốn đáp án này sao? Như em mong muốn.” “Mới không phải!” Tiếu Tuyết rống lên một tiếng, lập tức đỏ tròng mắt, “Em không muốn nghe đáp án như vậy! Phủ nhận đi! Nhanh phủ nhận đi! Tiếu Tuyết mâu thuẫn nghĩ, tình nguyện anh ta nói dối cô ấy, hoặc là nhanh chóng che giấu, như vậy… Ít nhất nói lên anh ta để ý đến cảm nhận của cô ấy!