Lý Cầm cười nói: “Thi Thi, xưng hô với chàng trai thế nào vậy, sao không mau mời người ta ngồi xuống?” Sắc mặt Mộ Nhã Triết không đổi nhìn Lý Cầm, không có bất kỳ động tác gì. Anh nói anh có số tiền này, không có nghĩa là anh sẽ bỏ ra số tiền này. Lý Cầm lúng túng, không thể làm gì khác hơn đưa mắt nhìn Vân Thi Thi: “Thi Thi, không biết xưng hô với chàng trai này thế nào vậy!” “Giám đốc...Mộ!” Trên giường bệnh, Vân Na khiếp đảm yếu đuối mở miệng, vẻ mặt nôn nóng. Ánh mắt Lý Cầm kinh ngạc: “Na Na, con quen cậu ấy sao?” “Ừ...Mẹ, anh ấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng, tổng giám đốc Mộ.” Vừa nghe thấy cách gọi này, mặt Lý Cầm xanh mét. Giám...Giám đốc tập đoàn nhà họ Mộ, Mộ Nhã Triết? Nhà họ Mộ, không ai không biết, danh gia vọng tộc hàng đầu của thủ đô. Trời ơi, người đàn ông này thật sự là giám đốc tập đoàn nhà họ Mộ?! “Ôi, Thi Thi, chuyện lớn như vậy, sao con không nói với mẹ? Con quen biết giám đốc Mộ từ khi nào vậy...” Ai cũng nghe thấy khi Lý Cầm nói chữ khi nào thì nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn phải duy trì khuôn mặt tươi cười: “Thi Thi, việc của em gái con, con quan tâm nhiều hơn nhé!” “Một trăm vạn, nhiều như vậy, tôi không có!” Vân Thi Thi không hề nghĩ ngợi từ chối, rồi chợt lạnh lùng bổ sung: “Phiền bà hiểu cho, dù tôi có số tiền này, tôi cũng sẽ không bỏ ra đâu!” Sắc mặt Lý Cầm cứng đờ, thấy cô nói từ chối, suýt nữa bùng nổ. Nhưng mà Mộ Nhã Triết ở đây, bà ta phải cố nuốt cơn tức xuống, quay sang xin Mộ Nhã Triết giúp đỡ: “Cậu Mộ, cậu xem, Na Na là em gái của Thi Thi, giờ chúng tôi vô cùng khó khăn, cậu xem một trăm vạn...?” Mộ Nhã Triết không thèm liếc mắt nhìn bà ta, hỏi Vân Thi Thi: “Em thấy sao?” Đây rõ ràng là đang hỏi ý kiến cô. Sự cưng chiều trên mặt anh không cần hoài nghi, hiển nhiên chỉ cần Vân Thi Thi cho phép, một trăm vạn đối với anh mà nói, chỉ là một dãy chữ số. Ánh mắt Lý Cầm đầy mong đợi nhìn Vân Thi Thi, lại nghe cô lạnh nhạt nói: “Bà tự nghĩ cách đi. Tôi không giúp được bà!” “Sao không giúp được mẹ?” Lý Cầm gấp đến độ đỏ cả mắt: “Chẳng phải cậu Mộ ở đây rồi sao? Tập đoàn nhà họ Mộ có bao nhiêu tiền chứ, một câu nói của con, một trăm vạn này đối với cậu Mộ mà nói chẳng đáng vào đâu đâu!” Không thèm che giấu ý đồ nữa, Mộ Nhã Triết không khỏi nhíu mày. Những người khác trong phòng bệnh cũng thổn thức, thấy rõ thái độ làm người của Lý Cầm. Lòng tham, lòng tham không đáy. Lẽ nào bọn họ đã hiểu lầm cô gái này? Nhất thời, trong lòng mọi người vô cùng hổ thẹn. Vân Thi Thi bị những lời này của bà ta làm nhục nhã vô cùng. Đây là gì, muốn kéo cô ăn xin cùng bà ta sao?! Lý Cầm kích động kêu lên: “Thi Thi, con thực sự thấy chết mà không cứu ư? Chẳng lẽ muốn cha con quỳ xuống cầu xin con sao?!” Trong lòng Vân Thi Thi tức giận. Lý Cầm này, đang lấy Vân Nghiệp Trình uy hiếp cô à. “Tôi thấy chết không cứu thì sao?” Bỗng Vân Thi Thi ngẩng cao cằm, lạnh lùng nhìn thẳng bà ta, gằn từng chữ: “Cô ta là bà sinh, đâu phải tôi sinh! Cô ta là bà dạy, đâu phải tôi dạy! Vì sao tôi phải thu dọn kết cục cho cô ta? Không sai, tôi là bà nhận nuôi, nhưng tôi là nô lệ của bà à? Tôi phải bán mạng cho bà ư? Bà còn muốn lợi dụng tôi đến bao giờ? Còn chưa đủ sao? Tôi bị bà hãm hại còn chưa đủ sao?” Lý Cầm ngây dại. Mọi người nín thở. Vân Thi Thi đỡ cái trán đau nhức, nặng nề nói: “A, Lý Cầm, sau này tôi sẽ không gọi bà là mẹ nữa, bà cũng đừng nhận tôi là con gái, tôi cũng không thiếu người mẹ như bà! Về phần Vân Na, các người tự cầu phúc đi! Nếu tôi sinh ra đứa con gái như thế, tôi cũng tự thấy xấu hổ!”