“Đủ rồi!” Kỷ Nhan không nhịn nổi nữa, gương mặt trắng bệch nói: "Đừng ai nói gì nữa! Tôi không biết rốt cuộc các người đánh nhau vì mâu thuẫn hay là hiểu lầm! Nhưng việc cấp bách trước mắt, chính là xử lý vết thương đi rồi có chuyện gì từ từ nói! Lỡ bị thương đến gân cốt thì phải làm sao bây giờ!" Cao Nam còn định nói cái gì, nhưng Kỷ Nhan đã nhanh chóng nói: "Cao Nam, anh đừng quá đáng, chừa cho em chút thể diện có được không? Bây giờ em đưa anh đến bệnh viện, xử lý vết thương đi đã!" Mọi người sợ tới nỗi thở cũng không dám thở mạnh, biểu cảm khác nhau đánh giá hai người. Cao Nam nghiến răng, hung hăng liếc Hoa Cẩm, lại quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Kỷ Nhan, hít sâu một hơi, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt áo khoác và điện thoại di động rơi dưới đất lên, xoay người đi ra ngoài. Kỷ Nhan nhanh chóng đưa tay đỡ, Cao Nam vẫn còn tức giận, phớt lờ cô ta, hung hăng ném lại một câu: "Đừng chạm vào tôi!" Kỷ Nhan uất ức cắn cắn môi, giật mình, quay đầu lại liếc nhìn Vân Thi Thi và Hoa Cẩm, nói: "Hoa Cẩm phải nhờ cô chăm sóc rồi!" Nói xong, cô ta vội vàng đuổi theo Cao Nam. Vân Thi Thi phẫn nộ, trừng mắt nhìn Cao Nam, mãi đến khi thấy Kỷ Nhan kéo Cao Nam ra khỏi cửa, cô mới thu hồi ánh mắt. "Thi Thi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Đạo diễn lo lắng hỏi. "Không có gì! Chỉ là gặp phải một tên khốn nạn mà thôi!" Một nhân viên công tác quan tâm hỏi: "Lúc nãy Hoa Cẩm nói... Có phải Cao Nam động tay động chân với cô hay không?" Vân Thi Thi không nói gì, bây giờ cô chỉ cảm thấy thật túng quẫn, đôi mắt hơi đỏ cúi đầu xuống, giống như đứa bé làm sai chuyện. Hoa Cẩm nhìn cô, vươn tay vuốt ve tóc cô: "Có sao không, hửm? Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em!" Anh ta nhẹ nhàng ôm Vân Thi Thi vào lòng, muốn an ủi cô. Vân Thi Thi càng thêm áy náy! Vì cô mà Hoa Cảm phải bị thương chồng chất, vậy mà còn không thèm quan tâm tới vết thương của mình, chỉ lo đi an ủi cô! Trong lòng cô vô cùng tự trách! Chuyện xảy ra tới nước này, cái gọi là tiệc sinh nhật, cũng phải tan rã trong sự không vui! Vân Thi Thi muốn đưa Hoa Cẩm đến bệnh viện, nhưng Hoa Cẩm lại kiên quyết không đi. "Chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi!" Rời khỏi quán bar, đi trên đường, Hoa Cẩm không chút để ý lau khóe môi, vươn lưỡi liếm bên ngoài vết thương, "chậc" một tiếng: "Tên khốn này ra tay thật độc ác!" Nói xong, anh ta có chút khẩn trương nhìn Vân Thi Thi, lo lắng hỏi: "Thi Thi, miệng tôi bị rách có nghiêm trọng không?" Vân Thi Thi vừa tức giận vừa buồn cười! Tới bây giờ mà anh ta chỉ lo quan tâm xem nhan sắc của mình có bị ảnh hưởng hay không thôi sao? "Không có nghiêm trọng lắm, chỉ có điều... Để cho an toàn, có muốn đi may lại hay không?" "Có cần không?" Hoa Cẩm hoài nghi sờ sờ: "Không cần phải may lại đâu! Chắc là sẽ không để lại sẹo, bị thương có chút xíu may làm gì!" "Vậy trên người anh..." "Không có gãy xương." "Sao anh biết là không gãy?" Vân Thi Thi sẳng giọng: "Lỡ bị gãy rồi thì sao?" "Tôi cũng bị gãy xương vài lần rồi." Hoa Cẩm nói bâng quơ: "Hồi trước thường xuyên bị thương, đã quen rồi. Chỉ cần nhan sắc không bị ảnh hưởng là tốt rồi..." Nói xong, anh ta làm ra vẻ thoải mái nói đùa: "Nếu như mặt mũi xấu xí, tôi sẽ khóc đó! Diện mạo tôi đẹp trai như vậy, nhan sắc bị phá hủy là rất đáng tiếc!" Vân Thi Thi nghe vậy, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề, cô chợt dừng bước chân, đứng yên tại chỗ, khổ sở cắn môi, hốc mắt trở nên ẩm ướt. ____