Lẽ nào, thật sự là cha ruột của thằng bé? Lý Cầm ngây người, chăm chú nhìn kỹ người đàn ông điển trai trước mặt. Áo sơ mi Armani thủ công, quần tây cắt may vừa người, giày da đắt giá, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ sang trọng... Khác hẳn với dáng vẻ quê kệch của nhà giàu mới nổi, trên cơ thể người đàn ông này lộ ra khí chất quý tộc, liếc mắt thôi đã biết chắc chắn là xuất thân danh giá, không phú cũng quý! Tròng mắt Lý Cầm kinh ngạc đến nỗi muốn rớt ra ngoài! Bà ta biết cha ruột của Vân Thiên Hữu là người có tiền, tiền thù lao phong phú như vậy, chẳng phải nhà giàu mới làm được sao! Nhưng bà ta không thể ngờ, vị chủ nhân này lại anh tuấn như thế, hơn nữa, nhìn qua có vẻ rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, chắc là...còn chưa kết hôn nhỉ? Nếu thực sự như thế, bà ta cũng hơi hối hận! Sớm biết vậy, lúc trước... chẳng phải tiện nghi cho Vân Thi Thi sao? Lý Cầm bấm lòng bàn tay, trong lòng bỗng nổi lên ngọn lửa đố kị. Hồi trước bởi vì nguyên nhân trên phương diện làm ăn của Vân Nghiệp Trình, có qua lại với Phó viện trưởng bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa tập đoàn Đế Thăng, thông qua Phó viện trưởng này biết được nhà họ Mộ đang lén tìm một người mang thai hộ, tuy điều kiện vô cùng hà khắc, nhưng tiền thù lao cực kì phong phú. Vì vậy, bà ta liền đánh chủ ý lên người Vân Thi Thi. Khi đó Vân Thi Thi mới mười tám tuổi, trổ mã xinh đẹp tươi trẻ, tư sắc như hoa phù dung, điều kiện rất tuyệt. Vì vậy, dưới sự bức bách của bà ta, Vân Thi Thi phải kí hợp đồng. Bà ta còn hả hê cho rằng, ngoại hình của vị chủ nhân nàychắc chắn xấu xí, là người đàn ông trung niên mập mạp, chỉ nghĩ tới cảnh tiện chủng bà ta hận nhất bị đàn ông làm nhục, bà ta vô cùng sung sướng. Nhưng hôm nay nhìn, không thể nghi ngờ đây là một cái tát tàn nhẫn, đánh lên mặt bà ta! Sớm biết như vậy, lúc trước để Vân Na đi, tốt biết bao nhiêu?! Không đúng, nếu đứa trẻ này đừng kém cỏi như thế, không chừng đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng, trở thành mợ cả nhà họ Mộ! Đến lúc đó, bà ta đâu phải nhọc lòng lo nghĩ mấy thứ này chứ!? Không riêng Lý Cầm, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ chưa từng gặp người đàn ông nào tuấn mĩ như thế, cả người thoát ra ánh sáng cao quý, giơ tay nhấc chân đều khó giấu nổi sự cao sang. Mộ Nhã Triết chậm rãi bước đến, đi tới chỗ người phụ nữ đang đứng trước giường bệnh, vươn tay, xoa tóc Vân Thi Thi. “Sao không đợi tôi, hử?” Anh cúi đầu, trong mắt hiện lên nhu tình, ngay cả tuyết mùa đông cũng bị hòa tan. Vì thế lòng của Vân Thi Thi đang lạnh lẽo được sưởi ấm trở lại. Sự dịu dàng của người đàn ông này khiến cô hơi không quen! “Tôi...” “Tôi vừa đỗ xe, tới chậm rồi.” Vân Thi Thi thản nhiên nói: “Không có việc gì.” “Tôi không ở đây, có phải chịu uất ức không?” Đang nói thì ngừng lại, Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, sắc mặt chợt trầm xuống: “Vừa rồi ở cửa, hình như tôi nghe thấy có người bảo em là tình nhân?” Anh nhếch mi, khóe mắt lạnh băng quét phòng bệnh một vòng, tầm nhìn rơi vào mấy người thân của bệnh nhân, sắc bén như dao, âm sắc rét lạnh: “Ai nói?” Hai chữ, ngữ điệu chầm chậm, có vẻ thờ ơ, nhưng trong từng từ chứa đựng sự tức giận. Trên người anh tỏa ra khí lạnh thấu xương, dường như chỉ cần đứng cạnh anh cũng sẽ bị cơn gió lạnh của anh làm bị thương. Nhất thời, đám người ban nãy còn khua môi múa mép giờ đến hít thở cũng không dám.