Vân Thi Thi trợn mắt há miệng nhìn mọi việc diễn ra. Hữu Hữu ở bên cạnh lảm nhảm nói, “Mẹ, thiệt thòi mẹ vẫn giữ lễ độ nho nhã với dì ta, đê tiện như vậy…” Đang nói thì dừng lại. Hữu Hữu vội vàng che miệng, ý thức được mình thất lễ, vội vàng nói, “Ừm, không được! Không thể nói tục, phải tao nhã, phải đoan trang.” “Ha ha…” Vân Thi Thi bị những lời của cậu chọc cười. “Mẹ cười cái gì!” Hữu Hữu oán trách nhìn cô một cái. Vân Thi Thi tò mò nói, “Con muốn nói cái gì?” Cô rất tò mò. Hữu Hữu nói, “Con muốn nói, người phụ nữ hư hỏng như vậy, nên thô bạo một chút! Không cần thủ hạ lưu tình.” “Ừm! Mẹ nhớ kỹ rồi!” Vân Thi Thi nhịn không được sờ sờ đầu của cậu, cười cưng chiều, “Hữu Hữu, con quả thực là kỵ sĩ của mẹ!” “Con vốn là kỵ sĩ của mẹ mà!” Hữu Hữu đắc ý nhíu mày nói, “Con không cho phép một người nào bắt nạt mẹ cả!” “Nhưng mà sao con biết Dung thị đã suy tàn rồi!” Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng nói, “Những tư liệu này, điều tra đơn giản một phen là được!” “Mẹ còn thấy kỳ lạ, mục đích cô ta quấn lấy chúng ta rốt cuộc là gì! Hóa ra là vì Dung thị.” Hữu Hữu nói, “Cho dù thế lực phi thường, cũng khó mà ngăn được sóng dữ, sẽ làm cho toàn thân đầy mùi tanh! Xí nghiệp Dung thị đã biến mất, nhà họ Dung khổ sở chống đỡ, chỉ mong có thể tái sinh, nhưng mà những thứ này đều phí công! Dung thị không có khí sắc rồi! Sớm muộn gì, cũng tuyên bố phá sản!” Vân Thi Thi nghe được đầu mờ mịt, cái hiểu cái không, chỉ lờ mờ hiểu rõ một đạo lý - - Dung thị không cứu được! “Mẹ, đừng vì một người đàn bà xấu xa mà phá hủy tâm tình, ra ngoài chơi đùa, phải vui vẻ, nào, cười một cái đi!” Vân Thi Thi nghe vậy, mắt cười nheo lại, lộ ra lúm đồng tiền mê người. Hai mẹ con nhìn nhau cười. Đợi đến địa điểm chụp ảnh, Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu xuống xe, Mộ Nhã Triết đi tới, hiển nhiên, trước đó, Dung Huyên đã gọi điện thoại tố cáo với anh, nhưng mà anh lại không trách Hữu Hữu, chỉ cười cưng chiều liếc cậu một cái. “Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hữu Hữu là người thứ nhất đứng ra, lên án, “Người đàn bà xấu đó bắt nạt mẹ, em nhìn không nổi, liền kêu người ném dì ta xuống xe rồi!” Mộ Nhã Triết híp híp mắt, đôi mắt ý vị thâm trường, ngay khi Hữu Hữu cho rằng anh trách cậu, đã thấy người đàn ông cười thâm trầm, vui mừng nói, “Làm tốt lắm!” Tiểu Dịch Thần ở một bên cười ngặt nghẽo, nén cười nói, “Vừa rồi ở trên xe, người đàn bà xấu đó gọi điện thoại cho cha, nói mẹ bắt nạt dì ta, mẹ, mẹ có biết cha nói cái gì không?” “Hả? Nói cái gì?” Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, tò mò lúc ấy người đàn ông này có thái độ gì. Tiểu Dịch Thần lập tức nói, “Cha nói, tự gây nghiệt không thể sống! Ha ha!” Hữu Hữu vui mừng gật gật đầu, lời nói thấm thía, “Biểu hiện của cha đúng là không tệ!” Tiểu Dịch Thần hoa chân múa tay vui sướng miêu tả, “Em cũng không biết vừa rồi người đàn bà xấu đó khóc lóc ở trong điện thoại như thế nào đâu, long trời lở đất đó! Trong lòng anh nghĩ, xứng đáng, ai bảo dì ta dám bắt nạt mẹ, xứng đáng bị đuổi khỏi xe!” Hữu Hữu trêu ghẹo nói, “Mộ Dịch Thần, anh có tiền đồ rồi nha, thành ngữ đều hạ bút thành văn rồi!” Tiểu Dịch Thần chớp chớp mắt với cậu, “Ừm! Là Hữu Hữu dạy dỗ tốt!” Dạy dỗ… Vân Thi Thi cảm thấy xấu hổ che mặt. Mấy từ này, cực kỳ dễ làm người ta hiểu sai đó?