Anh nhận lấy máy sấy, mới vừa mở ra liền nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập. "Leng keng - - " "Leng keng - - " Vân Thi Thi có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua cửa phòng, vẻ mặt kỳ quái, nói: "Ai không biết?" "Có lẽ là phục vụ phòng." "Ừ!" Mộ Nhã Triết khẽ chớp chớp mắt với cô: "Anh chuẩn bị cho em bữa tối dưới ánh nến!" "..." Vân Thi Thi ngớ người, có chút thẹn thùng nói: "Lãng mạn thế sao?!" "Anh đi mở cửa, em ở đây đợi anh." Mộ Nhã Triết ôm cô, hôn cô một cái sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm. Vân Thi Thi tiện tay cầm lấy máy sấy tự mình sấy tóc, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật. Người đàn ông này thật biết lãng mạn! Hết lần này đến lần khác cho cô bất ngờ. Từ việc cầu hôn, đến khi đính hôn, cho tới bây giờ là đi chụp ảnh cưới, người đàn ông vốn cứng nhắc giống như chỉ trong một đêm liền thông suốt, cả người đều là tế bào lãng mạn, ngẫu nhiên lại tạo bất ngờ cho cô! Đây phải nói là một tiến bộ rất lớn! Đang lúc cô đắm chìm trong ảo tưởng với một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, chợt nhận ra anh đi mở cửa cũng được một lúc rồi. Hiếu kỳ với bữa tối anh chuẩn bị cho cô, cô đặt mấy sấy xuống, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng tắm, nhưng còn chưa tới cửa, một màn trước mắt lại khiến cơ thể cô cứng đờ. Chỉ thấy ở cửa, Mộ Nhã Triết mặc một chiếc áo tắm màu đen, đưa lưng về phía cô, mà trước mặt anh, một cô gái nhào vào lòng anh, hai cánh tay quấn trên eo anh, mười ngón tay thon dài vì xiết chặt mà các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Mộ Nhã Triết sau khi sững sờ hồi lâu mới giật mình tỉnh lại, anh nhíu mày, nghĩ thật lâu lúc này mới nhớ ra cô gái trong lòng mình là ai. Xa cách đã lâu, trong giây lát anh không thể gọi tên đầy đủ của cô gái. Trong trí nhớ mơ hồ, khuôn mặt thiếu nữ thanh thoát linh động, anh theo phản xạ nói ra một cái tên: "Huyên Huyên..." "Anh Triết..." Cô gái vùi mặt trong ngực anh, toàn thân anh ấm áp, những giọt nước theo làn da màu đồng chảy xuống. "Em rất nhớ anh..." Cô gái kích động khóc nấc lên: "Em vốn cho là, cả đời này em sẽ không thể gặp lại anh nữa!" Mộ Nhã Triết nghe vậy, sắc mặt thay đổi, bỗng dưng, khóe môi cong lên mang theo ý cười sủng nịch, thở dài: "Đồ ngốc... Chúng ta không phải đã gặp nhau sao." Trên mặt Vân Thi Thi có chút cứng ngắc, cô không biết nên phàn ứng thế nào với trường hợp này Cô gái này là ai? Nghe cô ta gọi anh Triết, mà anh lại gọi cô ta một tiếng "Huyên Huyên"... Chẳng lẽ, hai người đã sớm quen biết? Cô cảm thấy cô gái này có tình cảm đặc biệt đối với chồng cô. Nhìn bàn tay cô ta gắt gao ôm lấy eo anh, mãi đến khi cô ta ngẩng mặt lên, Vân Thi Thi mới nhận ra gương mặt quen thuộc kia, lúc này cô mới biết cô gái này là ai! Đây không phải là cô gái buổi chiều đuổi theo xe bọn họ sao? Bởi vì gương mặt rất đặc biệt, rất xinh đẹp, nên chỉ cần nhìn lướt qua một lần sẽ không thể quên được. Cô gái một đầu tóc nâu làm nổi bật nét thanh thuần ngọt ngào trên khuôn mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, làn da trắng nõn, trên mặt trang điểm không quá đậm cũng không quá nhạt, vừa xinh. Ồ... Cô như thế nào đã quên cô gái này là người đuổi theo sau xe bọn họ chứ. Cô nhớ rất rõ.