Tống Ân Nhã thấy anh ta muốn đi, cô ta liền đuổi theo bắt lấy ống tay áo anh ta tuy hỏi: "Anh đi đâu?" Mộ Yến Thừa cũng không thèm nhìn cô ta một cái, trực tiếp dơ tay gạt đi! Tống Ân Nhã giống như bệnh tâm thần hét lên: "Đứng lại!" Mộ Yến Thừa quay đầu lại hung hăng lườm cô ta một cái: "Tống Ân Nhã, tôi cảnh cáo cô, hiện tại đang ở trong công ty, cô nên biết thân phận của mình, không cần giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng, vứt hết cả mặt mũi hai nhà Tống - Mộ!" Tống Ân Nhã tức giận không thở nổi, đôi mắt sưng đỏ, từ khi mang thai đến giờ, cảm xúc của cô ta rất khó khống chế, gặp chuyện gì cũng không giữ được bình tĩnh như xưa, thường xuyên giống như bệnh tâm thần. Cô ta cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, bỗng nhiên run giọng hỏi: "Mộ Yến Thừa, rốt cuộc anh có từng coi tôi là vợ chưa cưới không?" "Đương nhiên!" Mộ Yến Thừa lạnh lùng nói: "Cô là vợ chưa cưới của tôi, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Nếu tôi đã thừa nhận cô thì sẽ không phủ nhận giá trị con người cô." "Vậy anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?!" Tống Ân Nhã mở to hai mắt, từng giọt nước mắt không ngừng lăn xuống hai gò má. Tìm một người đàn ông cưng chiều cô ta khó đến thế sao?! Vốn là Mộ Nhã Triết, giờ lại đến Mộ Yến Thừa, cho tới bây giờ đều không một ai nâng cô ta trong lòng bàn tay mà bảo vệ! Trời mới biết cô ta ghen tị với Vân Thi Thi bao nhiêu, sao cô ta lại được yêu chiều như vậy? Mà cô ta thì sao? Chỉ cần một chút cưng chiều cũng giống như đang đi ăn xin, cho dù có điềm đạm đáng yêu cầu lòng thương xót nhưng cũng chẳng ai thèm ngó tới! Tống Ân Nhã nghĩ mãi không ra, gằn từng chữ hỏi: "Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì lại để ý đến một người phụ nữ thân phận hèn mọn thấp kém như thế!" Mộ Yến Thừa im lặng, trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ cùng giọng nói ngọt ngào đáng yêu của Mạnh Tinh Tuyết. Nhớ lại khi cô chịu bắt nạt nằm trong ngực anh ta, những lúc cô tùy hứng khóc lóc. Những lúc như thế anh ta cảm thấy Mạnh Tinh Tuyết hệt như một đứa bé, đáng yêu vô cùng! Nhớ lại những lúc cơ thể anh ta không khỏe, là cô ấy ngày đêm chiếu cô chăm sóc, ngày đêm canh giữ bên người. Những lúc như thế, anh ta cảm nhận được ánh sáng của tình mẹ trên người cô ấy đem đến cho anh ta cảm giác vô cùng an tâm. Mộ Yến Thừa không khỏi giật giật khóe môi, nhàn nhạt nói: "Chỉ bằng cô ấy toàn tâm toàn ý đợi tôi, tuyệt sẽ không giống cô tìm mọi cách để tính kế tôi!" Nói xong, anh ta cũng không thèm nhìn Tống Ân Nhã mà đẩy cửa đi ra! Tống Ân Nhã ngơ ngẩn tại chỗ thật lâu mới giật mình nhận ra! Thì ra người đàn ông này còn thù dai, anh ta không quên cô ta đã từng lợi dụng anh ta ở sự kiện kia. Cô ta lập tức ngã ngồi xuống đất, thất hồn lạc phách, ánh mắt trống rỗng nhìn phương hướng Mộ Yến Thừa rời đi, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống đất! ... Dưới sự nâng đỡ của Mộ Lâm Phong, chuyện Mộ Yến Thừa lên nắm quyền xem như đã là chuyện nước chảy thành sông. Mộ Lâm Phong cực kỳ có uy vọng tại Mộ thị, sau khi Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ thị, ông ta trở thành người có tiếng nói nhất tại Mộ thị! Thông cáo tuyên bố trước buổi tối hôm ấy, Mộ Yến Thừa trằn trọc, vừa kích động lại vừa bất an, khó có thể đi vào giấc ngủ, suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác! Có lẽ anh ta cảm thấy cho tới nay, ước mơ tha thiết bấy lâu bỗng trở thành hiện thực, thậm chí anh ta còn hoài nghi tính chân thực của mọi chuyện, nghi ngờ chính bản thân có phải đang mơ một giấc mơ đẹp hay không! Một khi mộng đẹp tan vỡ, anh ta bừng tỉnh thoát khỏi cơn mê, nhà họ Mộ vẫn do gia chủ Mộ Nhã Triết nắm quyền! Mà anh ta cũng chỉ như một kẻ bị vứt bỏ trong góc, bị mai một dưới ánh hào quang của Mộ Nhã Triết, là một kẻ đáng thương được người ta thương xót!