Nói xong, cô ta gần như ra lệnh gào lên:"Nhất định phải bỏ đứa bé trong bụng cô ta!" "Con cháu nhà họ Mộ há có thể để cô muốn làm gì thì làm? Lại còn muốn bỏ thì bỏ!" Tống Ân Nhã vốn cho là cô ta dùng thái độ mãnh liệt như thế, anh ta nhất định sẽ thỏa hiệp, lại không đoán ra Mộ Yến Thừa vậy mà hung dữ phản bác lại lời cô ta: "Không được!" "Cái gì?!" Tống Ân Nhã giận quá thành cười: "Mộ Yến Thừa, anh định làm gì, chả nhẽ đợi cô ta sinh đứa bé ra sau đó mang đứa con hoang lai lịch không rõ kia về nhà họ Mộ sao?!" "Lai lịch không rõ?!" Mộ Yến Thừa cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Như thế nào là con hoang lai lịch không rõ? Huyết mạch nhà họ Mộ, không phải là con hoang! Đứa con trong bụng cô ấy là con của tôi! Có giữ đứa bé lại hay không không phải là chuyện mà cô có thể quyết định!" "Anh cứ như vậy liền khẳng định đứa con hoang kia là con của anh?" Tống Ân Nhã cực kỳ âm hiểm châm ngòi ly dán: "Người phụ nữ Mạnh Tinh Tuyết này, trong cái vòng tròn luẩn quẩn dơ bẩn như làng giải trí, giãy giũa giữa đống bùn lầy, anh cho rằng cô ta có bao nhiêu thanh thuần trong trắng? Anh cho rằng cô ta thực sự đơn thuần sao? Ai biết sau lưng anh, cô ta có dây dưa không rõ với người đàn ông nào hay không? Tôi nghe nói, cuộc sống trước kia của cô ta rất loạn, boa mấy vạn liền có thể ngủ mấy tối! Đàn bà như thế, anh liền khẳng định đứa bé trong bụng cô ta là con của anh sao?!" Mộ Yến Thừa bị cô ta làm cho kích động triệt để tức giận, tay đập mạnh bàn chỉ thẳng vào mặt cô ta nói: "Tôi đã nói rồi! Chuyện của tôi, không tới phiên cô quản! Huống chi, bây giờ tôi còn chưa lấy cô, cô còn không được xem là người nhà họ Mộ! Cô có tư cách gì mà khoa chân múa tay với tôi?! Tống Ân Nhã, hiện tại cô cò chưa rõ thân phận của mình sao?!" "Tôi - -!" Tống Ân Nhã vừa muốn phản bác, ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa. Mộ Yến Thừa phiền não, phẫn nộ quát: "Người nào?!" "Là tôi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói vô cùng bình thản. "Vào đi! " Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, một thân nhàn nhã - Mẫn Vũ cầm trong tay một chồng báo cáo đi vào. Mộ Yến Thừa nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?" "Cậu Yến Thần..." Mẫn Vũ mới vừa mở miệng, Mộ yến Thần liền lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Anh không có mắt sao?! Thông cáo toàn công ty hôm nay anh không thấy à? Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức trở thành tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng. Dựa theo quy củ, anh nên gọi tôi một tiếng ‘tổng giám đốc Mộ’! Tại Mộ thị, tất cả các phép tắc, tôn ti này đều phải rõ ràng!" Mẫn Vũ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, hôm nay anh ta cũng không giống ngày thường, quần Tây, giày Tây, mà là toàn thân quần áo thoải mái, anh ta tiến đến trước mặt Mộ Yến Thừa, khẽ ném một sấp báo cáo lên mặt bàn, Mộ Yến Thừa trợn mắt nhìn anh ta, theo động tác của anh ta nhìn thoáng qua đống giấy tờ trên bàn: "Đây là cái gì?" "Đây là đơn từ chức của tôi, bộ phận nhân sự nói, đơn từ chức của tôi phải do chính tay anh phê chuẩn." Nói xong, vẻ mặt không thèm để ý, ánh mắt cực kỳ lãnh đạm: "Cậu Yến Thần, tôi nói rồi, ngày anh chính thức kế nhiệm, cũng chính là ngày tôi rời khỏi Mộ thị. Hiện tại tôi chính thức muốn từ chức!" Mộ Yến Thừa ngớ người hồi lâu, trên mặt liền trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, đợi anh ta phản ứng kịp liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh xác định muốn từ chức với tôi?!"