Bỗng nhiên Mạnh Tinh Tuyết ý thức được mình giống như hỏi quá nhiều, lập tức im miệng, hơi bối rối nói, "Xin lỗi, tôi không nên hỏi việc tư của cô." "Không sao mà." Sở Hà nói, "Vấn đề này tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, bởi vì tôi cũng không biết cha đứa trẻ là ai." "Làm sao có thể?" Mạnh Tinh Tuyết hơi tò mò nhíu mày. Sở dĩ cô có vẻ quan tâm đề tài này, có lẽ là vì tìm được "đồng loại"? Bà mẹ đơn thân? Chưa kết hôn mà có con? Một thân một mình nuôi con?! Tính chất đặc biệt này của Sở Hà quá giống cô, giống như hình chiếu của cô vậy, có lẽ, trên người của người phụ nữ này một quá khứ phức tạp! Nhưng mà, lúc miệng Sở Hà nói câu: "Bởi vì tôi cũng không biết cha đứa trẻ là ai!" Hoàn toàn khiến cô khiếp sợ. Sao có thể không biết cha đứa bé là ai chứ? Sở Hà thấy trong mắt cô tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, lại không có ghét bỏ, cô cong... môi một cái, nói, "Chuyện này nói ra rất phức tạp, có thời gian tán gẫu sau, tôi đi thay quần áo trước. Cô đợi tôi ở chỗ này là được!" "Được." Mạnh Tinh Tuyết ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế, đến lúc Sở Hà quần áo xong, đi tới, Mạnh Tinh Tuyết lập tức đứng lên. "Đi thôi, về nhà nghỉ lúc nãy trước!" "Ồ?" Mạnh Tinh Tuyết hơi ngoài ý muốn, lại nghe Sở Hà nói, "Quần áo của cô vẫn còn ở đó chứ? Còn có tiền thế chấp của cô, phải lấy lại chứ." Cô lập tức nói, "Thật ra không lấy lại cũng không sao." "Thật sự không sao hả?" Sở Hà đứng lại, không nhanh không chậm đánh giá trên dưới cô một chút, bỗng nhiên mỉm cười, ý tứ sâu xa, "Nếu có thai, còn muốn sinh con ra, chi phí ăn mặc, đều cần tiêu dùng, tiền bạc tự nhiên phải tiết kiệm một chút." Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc một phen, há miệng thở dốc, lại không nói được gì, yên lặng đi theo. Sở Hà lái một chiếc xe máy, cô khởi động xe, mang mũ bảo hiểm, lập tức vỗ vỗ phía sau, nói, "Đi lên đi!" Mạnh Tinh Tuyết đi lên. "Ôm lấy tôi, gió rất to, trốn ở sau lưng tôi thì tốt hơn." "Cô không lạnh sao?" "Quen rồi, thể chất của tôi không tệ." "Được." Sở Hà mang cô đến chỗ nhà nghỉ, cầm lại tiền thế chấp và quần áo, xảy ra chuyện như vậy, ông chủ cũng xấu hổ, lại thêm nhìn mặt mũi Sở Hà, trả lại cả tiền thuê cho cô. Trên đường trở về, Mạnh Tinh Tuyết tò mò nói, "Cảnh sát Sở..." "Gọi tôi chị Sở là được." "Dạ, chị Sở... Sao chị biết tôi mang thai rồi vậy?" Từ đầu tới đuôi, cô không nhắc tới chuyện này, làm sao cô biết được. Sở Hà nói: "Tôi thấy dọc theo đường đi, lúc cô ngồi ở tay lái phụ, cúi đầu, yên lặng khẽ vuốt bụng, chỉ có phụ nữ mang thai, mới làm động tác như vậy." Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra, giờ mới phản ứng quá lại, không khỏi bội phục sức quan sát nhạy bén của cô."Chị quan sát thật là cẩn thận đó?" "Cha đứa bé là ai?" Sở Hà đột nhiên hỏi, "Sao chỉ thấy một mình cô, cha đứa bé không ở cùng sao?" Trên mặt Mạnh Tinh Tuyết xẹt qua một trận mất mác, lập tức tự giễu cong... môi một cái, chua xót cười, "Anh ấy không cần đứa bé này, nhưng em thì muốn, cho nên..." Sở Hà tiếp lời của cô, "Cho nên cô không tiếc dùng hết thủ đoạn, thoát khỏi anh ta, đến một nơi hoang vu hẻo lánh, muốn yên lặng sinh con?"