Mạnh Tinh Tuyết mở to mắt, lập tức ngồi dậy từ trên giường, cảnh giác nhìn ra cửa. Cô muốn lên tiếng theo bản năng, hỏi xem là ai ở ngoài cửa, nhưng mà vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nói lảm nhảm ngoài cửa. "Mấy thứ cũ kĩ này sao lại khó phá như vậy." Một người đàn ông bên cạnh hỏi, "Có mở được không?" "Có thể chứ." Ngay sau đó, nghe thấy tiếng điện tử tít tít tít. Mạnh Tinh Tuyết không khỏi hít vào một hơi. Hai giọng nam này không hề xa lạ, đó là hai thanh niên hư hỏng lúc nãy gặp ở quầy tiếp tân nhà nghỉ, cô rùng mình, tăng mạnh cảnh giác, lặng lẽ xuống giường, rón ra rón rén đi tới cửa, mở mắt mèo nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy trên hành lang ngọn đèn u ám, khuôn mặt phóng đại của một người đàn ông cúi đầu chiếu rõ ràng vào mắt cô, cô nhớ rõ hắn ta, ông chủ gọi hắn ta là "Anh Đông", hình như là kẻ khá có thế lực, dù là ông chủ cũng rất tôn kính hắn ta. Cô đoán hai người này đại khái bao phòng của nhà nghỉ, chơi mạt chược, hoặc là hoạt động khác, nghe bọn họ nói cả đêm thua một vạn, chắc là đang bài bạc. Liên tưởng đến va chạm với bọn họ lúc trước, túi rơi xuống đất, rõ ràng bọn họ đã thấy tiền mặt trong túi, hẳn là có ý xấu vì số tiền đó? Mạnh Tinh Tuyết không hề ngốc, dán lên góc cửa, không dám phát ra tiếng, cả hít thở cũng cố ý thở thật nhẹ. Nghe anh Đông kia thì thầm một tiếng ngoài cửa, "Thật là khó khăn, chậc chậc, mở thứ đồ chơi này ra thử xem!" Hỏng bét! Trong lòng Mạnh Tinh Tuyết thấy kinh ngạc. Không phải hắn ta nên quét thẻ gì đó sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn phá cửa mà vào?! Nghe nói máy cà thẻ của nhà nghỉ, rất dễ mở, có những người quen tay hay việc, mang thiết bị quấy nhiễu trang bị điện tử bên người, máy quét thẻ của cánh cửa này, trước loại thiết bị quấy nhiễu đó chỉ là thùng rỗng kêu to! Nghĩ tới đây, cô kinh hồn bạt vía nhìn khóa trên cửa chăm chú, may mà buộc khóa xích lại rồi. Làm sao bây giờ!? Làm sao bây giờ?! Đây là lần đầu cô gặp phải chuyện này, theo bản năng lấy điện thoại ra muốn cầu cứu, nhưng mà số điện thoại cô thuộc lòng, trừ Mộ Yến Thừa, không còn ai khác. Không được! Không thể gọi điện thoại cầu cứu anh ta, cô sẽ thành người vô cùng không có cốt khí! Nếu đã rời khỏi anh ta, thì phải thật rõ ràng, không được dài dòng dây dưa, càng không thể dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*. *Nỗi thương nhớ người yêu vương vấn trong lòng, vấn vít như tơ, không dứt được. Mạnh Tinh Tuyết gắt gao cầm điện thoại, giấu trong túi tiền, lo lắng đề phòng yên lặng lắng nghe từng hành động của người đàn ông ngoài cửa. Bỗng nhiên, chỉ nghe mấy tiếng dồn dập "tích tích", cửa bị mở ra rồi! Người đàn ông đưa tay muốn đẩy cửa, nhưng mà khóa bằng xích lập tức chặn cửa lại, trong một chốc hắn ta đẩy không ra. "Loảng xoảng - - " Người đàn ông đẩy vài cái không đẩy ra, hùng hùng hổ hổ nói một câu, "Ý thức cảnh giác của người phụ nữ này thật mạnh nhỉ?! Khóa xích trong cửa cũng buộc lại rồi!" "Anh Đông, anh nói xem người phụ nữ này đến đây làm gì, xem cách ăn mặc, giống như con gái nhà giàu! Cũng không biết tới Yển Thành để làm chi, còn mang theo nhiều tiền mặt như vậy bên người!" "Ai biết được?! Ha ha! Nếu không phải trong túi cô có nhiều tiền như vậy, thì còn có ý tứ gì nữa." "Người phụ nữ này cũng có nhan sắc lắm, bắt tới tay chơi đùa cũng không tệ mà." Một người đàn ông như hổ rình mồi, hiển nhiên thèm muốn vẻ ngoài không tệ của Mạnh Tinh Tuyết, mới vừa rồi lúc ở quầy tiếp tân hắn ta đã chú ý, ngực người phụ nữ này không nhỏ đâu!