Chì là, người y tá lại không hề nói rõ việc này. Lượng thuốc mê tiêm khi nãy liều lượng rất nhỏ, vì vậy, khi cô tỉnh dậy lần thứ hai, đã ba giờ sáng. Ban đêm, là lúc Lục Bác Thịn ở lại trông, trong tâm Lục Cảnh Điềm rất rõ ràng, mẹ đã liên tục thức đêm trông cô, sức cùng lực kiệt, đêm nay, đã không chịu nổi nữa phải về nhà nghỉ ngơi, để ba ở lại với cô. Lục Bác Thịnh là điều hành cấp cao của công ty, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều chuyện, vì vậy, vừa nằm xuống liền ngủ mất rồi, ngủ rất sâu, lúc này đã phát ra tiếng ngáy, thoạt nhìn, ông cực kỳ mệt mỏi. Lục Cảnh Điềm quay đầu, nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ, xuyên thấu ra ngoài, càng khiến cho bóng đêm thêm bất tận, trong lúc đó, cô đã thầm đưa ra quyết định. Lục Cảnh Điềm bỗng nhiên cựa mình, lần thứ hai thử đứng dậy. Một tiếng "hắt xì" vang lên, cô cảnh giác nằm im, quay đầu, nhìn thoáng qua Lục Bác Thịnh đang ngủ trên ghế, trong bóng tối, nghe được tiếng ngáy quen thuộc của ông, có vẻ như ông hành động của cô vẫn chưa kinh động tới ông, Lục Cảnh Điềm thầm thở phào, đồng thời cũng có chút an tâm. Cô lặng lẽ vén chăn lên, cố hết sức động đậy đôi chân, chậm rãi xuống giường, vịn lấy thành giường, từng chút từng chút, khó khăn bước xuống đất, đứng lên, làm xong chuỗi động tác này, dĩ nhiên đã mất tới mấy phút, đồng thời cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng cô lại không hề cảm thấy khổ sở. Bởi vì, chẳng mấy chốc nữa tất cả sẽ kết thúc. Kết thúc quãng thời gian cực khổ này. Sớm hạ quyết tâm thì tốt rồi. Lục Cảnh Điềm một bên suy nghĩ miên man, một bên chống vào giường, ngay sau đó, bước chân nặng nhọc bước tới cửa. Khi đi tới cửa, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn cha đang nằm trên ghế, cô xuống giường động tĩnh không hề nhỏ, âm thanh "kẽo kẹt" khá lớn, thậm chí có chút chói tai, có thể tưởng tượng ra ông đang rất mệt mỏi, ngủ rât sâu, vì vậy không hề phát hiện. Cô tự tay sờ lên chốt cửa, lạnh lẽo như băng, lạnh như quyết đình lúc này của cô vậy! Lục Cảnh Điềm nghĩ tới đây, không khỏi rơi nước mắt. Nếu nói một chút cũng không có, vậy là đang rối mình. Cô còn có rất nhiều ràng buộc. Người sắp chết, nghĩ nhiều hình như cũng vô dụng. Cô nghĩ mình phải lập tức đưa ra quyết định, vì vậy, biết mình sắp rời xa cái thế giới này, trong lòng bỗng nhiên nổi lên xúc động lớn lao. Sống lần này, việc cô hối tiếc nhất, chính là tuổi trẻ lông bông, không nghe quản giáo, khiến ba mẹ không ít lần buồn lòng vì cô. Thẳng cho tới khi xảy ra chuyện này, nói vậy, lại đem đến cho bọn họ thêm không ít đau khổ. Vốn là muốn viết một lá di thư, xin họ tha thứ cho cô, nhưng hiện giờ, cầm bút thôi cũng là việc khó khăn rồi. Cô đã nghĩ kỹ, tuy cha mẹ là người cứng rắn, mình làm như vậy, nhất định sẽ khiến họ cực kỳ đau lòng, nhưng cũng chỉ là chuyện ngắn ngủi, một thời gian mà thôi, cuộc sống của họ rất nhanh sẽ khôi phục lại quỹ đạo vốn có.