"Tiêu điều?" "Em không biết sao?" Hoa Cẩm khinh bỉ nói: "Gần đây tình hình chính trị của Nhật Bản và Hàn Quốc không được ổn định, đặc biệt là ở Hàn Quốc, nhà lãnh đạo mới đề cao tinh thần dân tộc, cho nên việc trao đổi văn hóa giữa hai nước cũng bị hạn chế." Vân Thi Thi ra vẻ tiếc nuối: "Thảo nào gần đây anh túng quẫn như vậy." "Thuê một ngôi nhà trọ ở trung tâm thành phố, sau đó thì mua xe, cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa." Vân Thi Thi bỗng nhiên cười, vỗ vỗ vai anh ta, rất hào phóng nói: "Không phải chỉ là một chiếc Mercedes thôi sao, tôi tặng anh." "Em tặng tôi?" "Phải! Tặng anh một chiếc Mercedes-Benz hạng E loại mới nhất." Hoa Cẩm không được tự nhiên: "Tôi mới không cần." Vân Thi Thi nhíu mày nói: "Cái gì chứ! Tôi thấy ánh mắt anh rõ ràng là đang nói anh rất muốn! Mercedes không phải là ước mơ của mọi người đàn ông sao?" Hoa Cẩm hừ lạnh một tiếng: "Ước mơ của tôi không nông cạn như thế." "Vậy ước mơ của anh là gì?" Hoa Cẩm lập tức kiêu ngạo nói: "Nếu đã là ước mơ thì sao có thể tùy tiện nói ra miệng dễ dàng như thế." Vân Thi Thi dỗi một lúc, sau đó cũng tỏ vẻ kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Không nói thì không nói, cho dù anh có muốn nói thì chưa chắc tôi đã thèm nghe đâu." Hai người vừa cãi nhau vừa đi về phía chiếc xe của Vân Thi Thi. ... Trong bệnh viện. Không khí trong phòng bệnh rất ngột ngạt. Thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Lục Cảnh Điềm. Dây thanh quản của cô ta bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn vỡ vụn. Lúc Bác Thịnh và vợ lo lắng đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Lục Cảnh Điềm nằm trên giường không ngừng rên rỉ, trong lòng dường như cũng tan nát. Lúc Cảnh Điềm nằm trên giường, bảy, tám bác sĩ và y tá vây quanh, hai người phụ trách ổn định cảm xúc cho cô ta, những người còn lại thì giúp cô ta thay thuốc. Quá trình thay thuốc cực kỳ đau đớn. Lúc Cảnh Điềm đã sắp bị việc thay thuốc hành hạ cho đau đến muốn phát điên lên rồi. Cô ta thật sự không hiểu nổi, rõ ràng người ta không hề dùng đến dao găm, thế nhưng khi thứ thuốc nước kia cứ liên tục được đổ lên vết thương trên người cô ta, cô ta lại đều cảm thấy đau đớn như thể đang bị ai khoét thịt vậy. Hai ngày thay thuốc một lần, mỗi lần thay thuốc phải kéo dài cả tiếng đồng hồ. Lúc thay thuốc, Lục Cảnh Điềm luôn đau đến toát hết mồ hôi lạnh, thậm chí cô ta còn có ý nghĩ, nếu như cứ phải chịu đau như vậy, chi bằng nhanh chóng kết liễu mạng sống này cho rồi! Từ sau khi được cứu sống, cô ta liên tục gặp ác mộng hết lần này đến lần khác, đang ngủ giữa chừng thì bị giật mình tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng thường nghe thấy tiếng khóc của mẹ, rồi tiếng cha đang tự trách, cùng với tiếng thở dài bất đắc dĩ cùng thương cảm của các bác sĩ. --- "Bác sĩ, con gái tôi thật sự không thể cứu được sao?" --- "Chúng tôi đều đã dùng hết sức rồi. Mặc dù kỹ thuật chỉnh dung hiện giờ rất phát triển, nhưng diện tích bị bỏng lớn như vậy, e rằng rất khó bù đắp được hết." ... Lục Cảnh Điềm mơ hồ nghe được giọng nói lo lắng kia, cô ta thậm chí còn nghĩ rằng, tại sao cô ta lại được cứu sống, tại sao không để cho cô ta được an an tĩnh tĩnh mà chết trên bàn mổ, trực tiếp kết thúc sinh mệnh này của cô ta. Cô ta không cách nào mở miệng, không cách nào nói chuyện, nếu như có thể mở miệng lần nữa, cô ta nhất định sẽ cầu xin cha mẹ mình, cầu xin bác sĩ hãy để cho cô ta chết không đau đớn. Cô ta không muốn tiếp tục sống khổ sở như vậy nữa! Cô ta không muốn phải sống chật vật như vậy! Những lúc cô ta tỉnh táo, mở mắt ra đều cảm giác được mình đang nằm thẳng tắp trên giường, khắp người đầy thương tích, nơi nào cũng đau rát, những vết thương trên mặt kết vảy lại làm cho khuôn mặt cứng đờ, cô ta không chỉ một lần muốn kết liễu bản thân.