Vân Thi Thi quay xong tiết mục thì về nhà, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lập tức ra nghênh đón "thánh giá". "Thập Tam Nương liều mạng đã về nhà rồi!" Vân Thi Thi nghe được danh xưng này thì khóe mắt giật giật, sắc mặt xám xịt, trong lòng biết rõ là hai thằng nhóc này chắc chắn là vừa mới xem xong tiết mục trực tiếp của cô, nói giọng không vui: "Đừng có đặt biệt hiệu cho mẹ." Hữu Hữu oan ức nói: "Mẹ, oan uổng quá, biệt hiệu này là do người dẫn chương trình đặt cho mẹ, không phải là Hữu Hữu đặt." Thấy dáng vở đáng yêu của cậu nhóc, Vân Thi Thi lại nhịn không được đưa tay ra nhéo má cậu, lại hỏi: "Cha đã về rồi sao?" "Vâng! Đang ở trong thư phòng đấy ạ." Vân Thi Thi đi vào thư phòng liền thấy Mộ Nhã Triết đang ngồi trước máy tính, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, cô tò mò đi đến, ngạc nhiên phát hiện ra anh vậy mà lại có hứng thú đi xem phát lại tiết mục vừa rồi của cô, vừa lúc đang phát đến cảnh cô chơi trò chơi, cô mặc lên bộ đồ đô vật cồng kềnh, đi vào giữa khán đài đấm đá lung tung, y hệt như con bò vậy. Cô lập tức đỏ mặt che lấy màn hình, buồn bực nói: "Đừng xem nữa! Đây là vì tạo hiệu ứng cho tiết mục nên em mới bạo lực như vậy thôi!" Mộ Nhã Triết cười, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng: "Sao lại về muộn như thế hả? Tiết mục này đáng lẽ đã quay xong lâu rồi." "Quay xong thì cùng người trong đoàn quay phim đi ăn khuya." "Ăn gì?" "Cháo hải sản." Vân Thi Thi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Anh xem trên weibo chưa?" "Weibo?" Mộ Nhã Triết giật mình, nhanh chóng hiểu ra được mấu chốt trong câu nói của cô, "ừm" một tiếng rồi nói: "Xem rồi." "Thấy thế nào..." "Hết sức đặc sắc!" "..." Vân Thi Thi ủy khuất nói: "Anh đừng có hiểu lầm, người phụ nữ trong mấy bức ảnh trên weibo không phải là em." Điều đầu tiên cô làm sau khi về nhà chính là giải thích với anh. Buổi sáng đi quá vội, nếu như giải thích thì lại giống như cô rất để ý, nhưng cô cảm thấy chuyện này chẳng hề có quan hệ gì với mình, cô cũng biết cô gái trong đống ảnh chụp kia, đương nhiên Mộ Nhã Triết chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng đã nhận ra đó không phải cô. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến cô và Cố Tinh Trạch, việc tuyên truyền của Lý Hương Nhi sẽ dẫn đến việc các phương tiện truyền thông khác sẽ tuyên truyền chuyện xấu giữa cô và Cố Tinh Trạch, cô sợ rằng lúc anh nhìn thấy một đống tin tức nhảm nhí này sẽ suy nghĩ linh tinh. Hơn nữa, cô cũng không muốn liên lụy tới Cô Tinh Trạch. Anh ta là người có thủ đoạn tàn nhẫn, nếu như chọc giận anh ta, sợ rằng sẽ dẫn đến một trận phong sát tuyết tanh mưa máu. Mộ Nhã Triết nâng cằm cô lên, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, lại "ừm" một tiếng, vô cùng dịu dàng: "Anh biết, em không cần phải giải thích." "Sợ anh nghĩ ngợi linh tinh thôi." Xảy ra chuyện này, cô không để ý đến cái gì khác, chỉ nghĩ đến cảm nhận của anh. Mộ Nhã Triết nói: "Anh đâu có ngốc như em tưởng tượng." "Được rồi! Anh không nghĩ ngợi linh tinh là được rồi." Vân Thi Thi thở ra một hơi, ngồi yên trong lòng anh, oán giận than thở: "Hôm nay mệt muốn chết rồi, chồng à, xoa bóp vai cho em đi, có được không?" "Vai mỏi sao?" Mộ Nhã Triết hơi lo, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô thì không tránh khỏi đau lòng, lập tức giơ tay lên bóp vai cho cô. Lực tay anh không nhỏ, Vân Thi Thi lẩm bẩm: "Nhẹ một chút!" "Ừm." Anh cũng sợ làm cô đau, vì vậy giảm lực trên tay một chút. "Chỗ này..." "Ừm!" "Còn chỗ này nữa, ừ... Sang trái một chút..." "Tốt lắm!" "Mạnh thêm chút nữa đi...." "Ôi chao, đau quá..." Vân Thi Thi thoải mái sai bảo anh chàng họ Mộ, dáng vẻ hết sức nhàn nhã.