"50% là kết quả lạc quan rồi." Cung Kiệt nói: "Vậy ông ấy liền giao cho em." Elise cởi bao tay xuống vứt sang một bên, xoay người ung dung nhìn anh, bỗng nhiên cười, nói: "Có thưởng gì không?" "Thưởng?" "Giao một chuyện vừa nhàm chán lại buồn tẻ cho tôi, hẳn phải có thưởng chứ." Cung Kiệt vô tình nói: "Không có." Sắc mặt Elise trong nháy mắt tối sầm lại: "Một chút thành ý đi cầu người cũng không có." "Lần sau mang rượu vang Landry cực phẩm cho em nhé." "Uống ngấy rồi." "Cô cả, em cũng thật khó hầu hạ." Cung Kiệt nói xong xoay người rời đi. Elise lập tức đuổi theo, nháy mắt với anh: "Khó có dịp trở về không bằng chúng ta đi uống vài ly đi?" "Không được..." Elise còn tưởng rằng anh lo lắng chuyện Vân Nghiệp Trình, lập tức nói: "Đừng lo lắng, tôi lập tức sẽ thu sếp cho ông ấy." Cung Kiệt lại lắc đầu: "Tôi muốn về nhà một chuyến." Elise biến sắc: “Ồ, tôi quên mất, có vẻ rất lâu rồi anh chưa trở về, cha anh hẳn rất nhớ anh.” Cung Kiệt đi tới cửa, xoay người ý bảo: "Rượu sẽ đưa đến đây, tôi đi về trước." "Ừ." ... Nhà chính nhà họ Cung nằm trên một hòn đảo tư nhân nhỏ ở Atlantis, vì cân nhắc đến tính riêng tư, bảo mật nên cả hòn đảo được bao phủ bởi một mạng lưới sóng điện bảo vệ. Cả một hòn đảo nói là nhỏ những diện tích thậm chí còn lớn hơn so với những quốc gia nhỏ khác, trên hòn đảo như được nhà họ Cung xây dựng thành một quốc gia riêng biệt. Từ bảo vệ, phòng ngự, cho đến vui chơi giải trí... Đầy đủ mọi thứ. Lúc trước khi khám phá ra hòn đảo này vốn dĩ trên đảo còn không ít thổ dân, tất cả đều bị người nhà họ Cung dẫn đến quốc gia khác. Trừ lần đó ra, vùng phụ cận hải vực, đều phái người trên các tàu chiến ngày đêm đóng quân bảo vệ, một khi phát hiện tình huống dị thường, lập tức khởi động mạng lưới bảo vệ hòn đảo. Phàm là người tự tiện xông vào đảo đều sẽ bị súng đạn vô tình tiêu diệt. Có lẽ nhiều thuyền hàng ở trên biển lúc bị lạc hướng lỡ xông vào cũng sẽ lập tức bị đuổi. Có thể nói, đây chính là tổng bộ của tập đoàn Cự Phong. Nếu quan sát toàn bộ hòn đảo thông qua trực thăng người ta có thể dễ dàng thấy được ở trung tâm hòn đảo có một tòa nhà sừng sững nguy nga đồ sộ như một pháo đài cổ kính. Đây quả thực là pháo đài cổ kính ở thời thánh Louie, lúc trước khi nhà họ Cung khai phá ra hòn đảo này đã không tiếc tốn một số tiền lớn, di dời toàn bộ pháo đài lên trên đảo, hơn nữa còn trùng tu lại nó. Lúc trước, khi Cung Kiệt biết được tòa thành từ nhỏ mình đã sinh sống được di dời từ một nơi rất xa đến đây thì đã vô cùng kinh ngạc, vẫn không thể tin được, cũng không biết cha anh đã làm như thế nào. Trở lại tòa thành, mới vừa bước vào cửa, quản gia nhìn thấy anh giống như đã sớm dự liệu được anh sẽ trở về, liền khom lưng, cung kính nói: "Cậu hai, ông chủ đang ở phòng sách chờ cậu." "Tôi biết rồi." Cung Kiệt lên thẳng tầng 4. Đẩy cửa phòng sách ra, trong căn phòng to lớn huy hoàng, trước một chiếc bàn dài, một người đàn ông trung tuổi ngồi trên ghế, đưa lưng về phía anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ bóng lưng người đàn ông có thể thấy được cho dù có phải làm việc thêm vài năm nữa thì phong độ của ông vẫn không giảm sút chút nào. Không giống với những người đàn ông trung tuổi khác, đến tầm tuổi này, dáng người mập ra biến dạng, thân thể không mập mạp cũng phệ xuống, nhưng vóc dáng của ông vẫn rất tốt, cũng vì lớn tuổi nên lại càng giống như một bình rượu vang tỏa ra hương thơm thuần hậu qua năm tháng, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của ông đều tản mát ra một phong vị mê người.