Theo như Giang Khởi Mộng nói, mặc dù anh ta không phải là người thông minh lanh lợi như Mộ Nhã Triết, nhưng mà có thể lái mọi chuyện thành ra như vậy thì cũng không phải là hạng bình thường. Bởi vậy, sau khi rời khỏi khách sạn, anh ta liền tới thẳng bệnh viện để kiểm tra. Điều khiến anh ta nghi ngờ nhất chính là sau khi tỉnh dậy, tất cả những gì xảy ra sau cơn say, anh ta đều không nhớ rõ. Hơn nửa chai rượu làm sao có thể khiến anh ta say thành như vậy. Mà cái cảm giác đầu đau đến muốn nứt ra cũng không phải phản ứng bình thường sau khi say rượu. Huống hồ, tửu lượng của anh ta rất tốt, vốn chưa từng say đến cái mức mà ngay cả tối qua đã xảy ra chuyện gì cũng không nhớ rõ. Kết quả kiểm tra cũng không khiến anh ta kinh ngạc cho lắm. Xét nghiệm cho thấy trong máu có thành phần thuốc gây mê, nói cách khác, rượu tối qua anh ta uống có vấn đề. Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là, chắc chắn Tống Ân Nhã đã đụng tay đụng chân với ly rượu đó, cho nên mới xảy ra chuyện về sau. Anh ta quá sơ suất rồi. Mặc dù nhận được kết quả này nhưng anh ta cũng chẳng chạy đi tìm Tống Ân Nhã để tranh luận làm gì. Thứ nhất, anh ta không rõ, Tống Ân Nhã dùng tới thủ đoạn hủy hoại hết danh dự của chính mình như vậy rốt cuộc là có mục đích gì. Thứ hai, anh ta không biết, tiếp sau đó Tống Ân Nhã còn có thể dùng những thủ đoạn gì để lợi dụng anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng muốn giữ lại một chút thể diện cho nhà họ Tống. Thế mà chẳng bao lâu sau, người phụ nữ này lại dùng một cái que thử thai, chạy tới tận cửa đòi anh ta chịu trách nhiệm. Anh ta không khỏi nghi ngờ, không biết rốt cuộc đứa bé trong bụng cô ta là giọt máu của ai! "Cô có mục đích gì còn không nói thẳng ra! Đã đến nước này còn che che giấu giấu cái gì?" Mộ Yến Thừa vừa dứt lời, Tống Ân Nhã đột nhiên cười nhạt. "Mục đích?" "Chẳng lẽ cô lao tâm khổ tứ bày ra mấy cái trò này chỉ là để tìm kích thích, muốn chơi đùa một chút thôi sao?" Mộ Yến Thừa trừng mắt với cô ta: "Nói đi, rốt cuộc là cô có mục đích gì?" Tống Ân Nhã thấy hành động của mình đã bị vạch trần nhưng cũng không có vẻ gì là thẹn quá thành giận hay là lo lắng, ngược lại cô ta càng trở nên yên tĩnh, chỉ nhìn anh ta rồi gằn từng chữ: "Em muốn anh cưới em." "Nằm mơ đi!" Mộ Yến Thừa không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Dựa vào cái gì mà tôi phải cưới cô?" "Tối hôm đó, cho dù sự thật như thế nào thì cũng đã có người nhìn thấy chúng ta cùng ra vào khách sạn, camera cũng có ghi lại, mẹ của em cũng đến tận nơi và bắt gặp anh rồi! Anh hỏi em dựa vào cái gì mà đòi anh phải cưới em sao? Dựa vào đứa bé trong bụng em là con của anh!" "Ha ha, đứa bé trong bụng cô chắc gì đã là của tôi!" Đương nhiên Mộ Yến Thừa chẳng tin mấy lời cô ta nói, chỉ xem cô ta như mấy người phụ nữ chơi bời bên ngoài, không cẩn thận mà mang thai, lại mơ tưởng đến vị trí mợ chủ nhà họ Mộ, muốn dựa vào anh ta để trèo cao, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đương nhiên anh ta sẽ không để chuyện này thành hiện thực. Tống Ân Nhã đột nhiên cười châm biếm: "Có phải con của anh hay không, làm giám định không phải là sẽ rõ sự thật hay sao?" Mộ Yến Thừa lập tức sửng sốt. Anh ta cố gắng tìm trên mặt Tống Ân Nhã một chút dấu vết, nhưng lại thấy cô ta rất kiên định mà lập lời thề, không hề có dáng vẻ gì giống như chột dạ, khiến anh ta khó có thể nghi ngờ. "Không thể nào!" "Không có gì là không thể!" Tống Ân Nhã nói tiếp: "Anh nói không sai! Tối hôm đó, cho dù giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì thì đứa bé trong bụng em cũng là con của anh. Anh muốn xét nghiệm hay làm giám định gì cũng được, chỉ cần không làm tổn thương tới đứa bé thì em sẽ hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của anh."