Tống Ân Nhã bất động, nhưng mà chậm rãi đứng dậy, mê mang nhìn gương mặt trắng bệch trong gương, lập tức nhìn khuôn mặt ngạc nhiên nghi ngờ của Lục Cảnh Điềm, cười xấu hổ. “Không có gì!” Vừa dứt lời, cô ta lại có phản ứng nữa. Cô ta che miệng lại nôn khan một trận, vô cùng thống khổ. Lục Cảnh Điềm thấy trái tim đập nhanh hơn, cô ta nhíu mày, không khỏi sững sờ cười gượng, “Nếu không phải cậu không có bạn trai, tớ thật sự hoài nghi có phải cậu mang thai hay không…” “Không có!” Vẻ mặt Tống Ân Nhã lúng túng phủ nhận. Nhưng mà phản ứng mãnh liệt như vậy, không thể nghi ngờ là có chút giấu đầu hở đuôi. Lục Cảnh Điềm trái lại càng hoài nghi hơn, “Ân Nhã, cậu đừng tin là thật… Cậu không thấy tớ chỉ nói đùa thôi sao?” “…” Vẻ mặt Tống Ân Nhã trắng bệch, lập tức nhếch môi, “Vui đùa như vậy, không buồn cười đâu…” Nói xong, cô ta xoay ngừi, vừa định chuẩn bị rời đi. Lục Cảnh Điềm đột nhiên khẩn trương cầm cổ tay cô ta, nhạy cảm nói, “Ân Nhã, không phải cậu… Là thật chứ…?” Cô ta không ngốc. Sao có thể không nhìn ra được, phản ứng mãnh liệt như vậy, rõ ràng là phản ứng điển hình của có thai. Cô ta vốn chỉ hoài nghi, nhưng phản ứng chối bỏ mãnh liệt như vậy của Tống Ân Nhã, trái lại càng chứng thực suy đoán của cô ta. Lúc trước cô ta chú ý tới, trong túi của Tống Ân Nhã đều là thực phẩm đóng gói, chuyên dùng cho phụ nữ có thai, hàm lượng chì rất ít. Trên mặt Tống Ân Nhã hiện lên chút bối rối, hít một hơi khí lạnh, thống khổ nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói, “Cảnh Điềm… Tớ… Tớ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ rồi…” Nói xong, cô ta vô cùng cô đơn ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào khuỷu tay, khóc không tiếng động. Lục Cảnh Điềm nhìn cô ta như vậy, có chút lo lắng đi qua, nhẹ nhàng vỗ bờ vai cô ta. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Tớ… Tớ có… Tớ có…” Giọng nói của Tống Ân Nhã rất nhỏ, giống như xấu hổ, giọng nói như muỗi kêu, không nói được câu hoàn chỉnh, trên mặt đỏ bừng giống như bị lửa thiêu. Lục Cảnh Điềm kinh ngạc một phen, há miệng thở dốc, sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Đứa bé… Đứa bé của ai…” “Mộ..” Mộ… sao? Tống Ân Nhã vừa mới nói ra cái họ, Lục Cảnh Điềm sợ hết hồn. Không phải là anh Mộ đấy chứ…? “Mộ Yến Thừa…” Tống Ân Nhã bất lực đỏ mắt, “Đứa bé… Là… Là của anh ta…” “Làm sao có thể…?” Lục Cảnh Điềm ngổn ngang trong gió rồi! Mộ Yến Thừa sao? Chuyện này… Sao có thể? Tám cái gậy tre đánh không tới một người! Lục Cảnh Điềm và Mộ Yến Thừa cũng quen biết, có đôi khi, thường xuyên hẹn đi quán bar uống nước, cô ta còn kéo không ít bạn bè trong giới giải trí qua. Mộ Yến Thừa cũng là một người phong lưu, nhưng mà Lục Cảnh Điềm biết, bên cạnh anh ta có một bạn gái nhỏ dài hạn, cho dù phụ nữ bên cạnh đổi bao nhiêu lần, chỉ riêng người này là kiên trì. Hình như đã ở bên nhau ba năm rồi. Ba năm đó! Đối với một người đàn ông phong lưu như vậy, đã không đơn giản rồi! Lục Cảnh Điềm vẫn tò mò, người phụ nữ đó trông như thế nào, có thể buộc một người đàn ông ở bên cạnh lâu như vậy. Vài lần nói Mộ Yến Thừa mang người phụ nữ đó ra chơi cùng, Mộ Yến Thừa lại sống chết không chịu. Đối với Lục Cảnh Điềm mà nói, Mộ Yến Thừa càng như một anh trai lớn. Tuy anh ta phong lưu, cũng rất có nguyên tắc, phụ nữ không nên chạm, tuyệt đối sẽ không đụng linh tinh.