"Có mặt, cậu Cung." "Khách sạn Di Viên bên cạnh bệnh viện phòng cháy bỏng Kinh Hàn, phái một đội người qua bảo vệ." "Đã rõ." Cúp điện thoại, Cung Kiệt cứ canh giữ ngoài cửa phòng bệnh, bắt đầu khoanh tay, yên lặng ngồi. ... Cục cảnh sát. Mộ Nhã Triết gọi một cuộc điện thoại trước, biểu lộ ý đồ xong, bên kia lập tức tỏ thái độ nói sẽ lập tức chuyển đạt tới cục trưởng. Đợi lúc anh chạy tới, ngồi tạm một hồi, cục trưởng đã gió bụi mệt mỏi chạy tới. Lúc này, mới ba giờ rạng sáng, vị cục trưởng già này vốn còn vẫn nằm trên giường lớn thoải mái ở nhà, nghe nói có một nhân vật lớn sẽ tới cục cảnh sát điều tra một vụ án, không dám chậm trễ, lập tức đứng lên khỏi giường, ra roi thúc ngựa trong vòng 20 phút chạy tới cục cảnh sát. Ông đi tới, thì thấy Mộ Nhã Triết ngồi ở phòng chờ, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh một cái, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình đi lên chào đón. "Tổng giám đốc Mộ! Anh đợi lâu chưa? Ha ha!" Tổng giám đốc Mộ...? À.... Mộ Nhã Triết âm thầm nói, hành động của Mộ thị cũng quá chậm chạp rồi, lúc này, hẳn là còn chưa chuẩn bị tốt thông báo phát biểu, bởi vậy, rất ít công chúng biết chuyện anh đã từ nhậm chức chủ nhân nhà họ Mộ. Thôi. Giờ cũng không phải lúc so đo chuyện này. Ai mà biết sau khi mấy người này biết chuyện anh đã còn là phải chủ nhân nhà họ Mộ, lại còn thể nhiệt tình đợi anh như vậy không. Cục trưởng không biết anh tại nói thầm cái gì, cung kính mời anh vào văn phòng kế bên. Mộ Nhã Triết cũng không nói nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý của mình. Cục trưởng vốn không biết vụ án này, công việc của ông rất nặng nề, nếu không phải những vụ án lớn, ông cũng không nhận. Mộ Nhã Triết mới vừa nhắc tới này vụ án, muốn hỏi tiến triển, cục trưởng nhấc điện thoại, trực tiếp gọi Đại Đội Trưởng phụ trách vụ án này tới. Đại Đội Trưởng vừa mới vào văn phòng, cục trưởng ân cần giới thiệu xong, trên mặt hiện vẻ sợ hãi. Anh ta vốn cho là, vụ án này có lẽ là án cướp bóc bình thường, đã thăm dò hiện trường xong, cũng không có điểm đáng ngờ gì, lại thêm việc người phạm tội đã chạy, cắt đứt manh mối, huống chi, lúc này Vân Nghiệp Trình còn đang trong kỳ nguy hiểm, cũng chưa tỉnh táo lại, chuyện thu thập manh mối gặp cản trở, vì thế, tạm thời gác lại. Lại không nghĩ rằng, người nhà của này người bị hại, lại là tổng giám đốc tuổi trẻ mạnh mẽ vang dội trong lời đồn của nhà họ Mộ, không khỏi sợ hãi đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Anh ta còn tưởng rằng người bị thương chỉ là một người bình thường, không nghĩ tới sau lưng, còn có một gốc cây vững chãi như vậy?! Anh ta biết, Vân Nghiệp Trình đi làm ở một nhà xưởng nhỏ, mỗi tháng nhận tiền lương mấy ngàn đồng, miễn cưỡng sống qua ngày. Nhưng nếu là có quan hệ gần gũi với nhà họ Mộ, hà tất chịu khổ cực này. Nhà họ Mộ tùy tiện quăng ra một công việc vô tích sự, cũng là công việc béo bở giàu đến chảy mỡ! Nghĩ tới đây, đội trưởng đổ mồ hôi lạnh nói, "Tổng giám đốc Mộ! Đúng là thật có lỗi, nếu là biết anh là người nhà nạn nhân, cũng sẽ không thất lễ như vậy rồi!" Mộ Nhã Triết khoát tay, trực tiếp hỏi, "Vụ án này là anh nhận, có manh mối gì chưa?" "Không có manh mối gì..." Đội trưởng mờ mịt lắc lắc đầu, lại nói, "Chúng tôi đã đi hiện trường quan sát một phen, cũng không tìm thấy dấu vết gì để lại. Tội phạm hẳn là đã có chuẩn bị trước, hiện trường không để lại quá nhiều chứng cứ. Thêm nữa, tối hôm qua sau khi xảy ra vụ án, có một trận mưa lớn, quá trình thu thập chứng cớ trở nên rất khó khăn. Tôi vốn muốn đợi người bị thương tỉnh táo lại, lấy lời khai, xem có thể tìm thấy manh mối gì hay không."