Trùng hợp chính là, nhà thôn trưởng cũng có con trai con gái, vì thương xót thay bà nên thường mang chút quần áo đến, đều là quần áo cũ đứa bé đã mặc qua nhưng tất cả đều không quá rách nát. Khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, nhà thôn trưởng có hai con gái, con lớn đã 12 tuổi, con gái nhỏ mới được chín tuổi, còn con trai mới có 5 tuổi. Bởi vậy, quần áo bé trai mang tới Cung Kiệt không mặc nổi, Vân Thi Thi thì lại vừa vặn. Mà những quần áo bé gái này, Vân Thi Thi mặc lại rất rộng, ống tay áo rất dài, thay vào đó Cung kiệt mặc vào lại vừa khít. Mộ Khuynh Thành biết, đơn giản liền để cho Vân Thi Thi mặc quần áo bé trai, để cho Tiểu Cung Kiệt mặc váy của bé gái. Vì thế, bà cũng tiện cắt tóc ngắn cho Vân Thi Thi luôn, còn Tiểu Cung kiệt thì lại tết tóc hai bím. Có một lần, một hộ gia đình có tiền trong thôn có con trai học đại học, muốn ra nước ngoài du học, vì muốn khen thưởng con trai, người nọ đã mua một cái camera cùng máy rửa ảnh. Lúc ấy, camera trong thôn còn là thứ đồ chơi rất mới mẻ. Thôn trường nói muốn chụp cho ba người bọn họ mấy tấm ảnh. Một tấm là ba người đứng chung một chỗ, còn có mấy tấm thì tách ra chụp. Có điều về sau bị mất vài tấm, chỉ còn mỗi hai tấm này. Tiểu Cung Kiệt vẫn luôn mang bên người, bởi vậy vẫn bảo tồn được không bị mờ nhạt, hỏng rách chỗ nào. Sau khi quay về nhà họ Cung, để lưu lại làm ỷ niệm, anh liền thu nhỏ hai tấm ảnh, luôn mang theo bên người. Đại khái là để về sau lúc nhớ mẹ còn mang ra ngắm. Cung Kiệt lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, cười ảm đạm: "Khi đó, cuộc sống túng quẫn, cho nên quần áo cũng phải mặc của đứa bé khác. Quần áo bé gái rất lớn, cậu lại cao, cũng chỉ có cậu mặc vừa. Cho nên..." Hữu Hữu"Ồ..." lên một tiếng: "Cậu, hiểu lầm cậu rồi, cháu còn tưởng cậu có sở thích nghiện quần áo bé gái." Cung Kiệt: "Cậu mới không biến thái như thế." Tiểu Dịch Thần phụ họa, nói: "Đúng thế! Hữu Hữu mới đúng là đại biến thái " Hữu Hữu buồn bực một phen: "Mộ Dịch Thần, anh còn có lập trường không?" Tiểu Dịch Thần cười hắc hắc hai tiếng. Cung Kiệt nhướng mày, ánh mắt rơi vào tấm ảnh trên mặt dây chuyền, khóe môi tạo thành một độ cùng nhàn nhạt ấm áp, đầu ngón tay khe sờ lên ảnh chụp Mộ Khuynh Thành, ánh mắt lưu luyến. Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Cung Kiệt lấy lại tinh thần, cầm lấy di động, nghe điện thoại: "A lô?" "Tiểu Kiệt!" Đầu kia truyền đến giọng nói vô cùng bối rối của Vân Thi Thi. Cung Kiệt lập tức ngồi dậy, bởi vì giọng nói cô đầy vẻ lo lắng còn mang theo chút khẩn trương: "Chị, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì!?" "Em ở đâu?" "Em đang ở khách sạn chỗ nghỉ phép." "Chị phải về nước ngay lập tức, còn em? Theo chị cùng về, hay là..." "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Cung Kiệt có chút bất an, hỏi lại. Vân Thi Thi sau một lúc im lặng, hơi thở lại có chút dồn dập: "Ba chị xảy ra chuyện... Hiện tại đang ở bệnh viện, chị phải lập tức trở về!" "Cái gì?" ... Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Cung Kiệt, quay sang nhìn nhau, nghi hoặc khó hiểu. Đợi sau khi anh đặt điện thoại xuống, hai tên nhóc liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện sao ạ?" "Là điện thoại của mẹ?" Cung Kiệt gật đầu, nhìn bọn họ một cái: "Ông ngoại hai đứa xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện, hiện tại chúng ta phải về nước." Hai bánh bao nhỏ liền cả kinh. "Gặp chuyện không may?" Nằm ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy!? Không biết tại sao, mí mắt Hữu Hữu lại nháy không ngừng, trong lòng cậu bỗng sinh ra một loại dự cảm không tốt.