Lần thứ hai anh ta gọi điện cho Mạnh Tinh Tuyết. Mấy giây trôi qua, điện thoại trên ghế salon trong phòng khách vang lên. Mộ Yến Thừa sửng sốt, cầm lấy điện thoại di động. Anh ta đi tới. Mở ra tin nhắn, có hai bản nháp, không biết nguyên nhân gì mà hai tin này chưa được gửi đi. Mộ Yến Thừa lặng người, vẻ mặt như say rồi. Anh ta mở tin nhắn ra, đọc toàn bộ nội dung, ánh mắt lúc này mới có chút ý thức. “Yến Thừa, như anh muốn, em đã bỏ đứa con trong bụng rồi, anh giờ có thể an tâm theo đuổi người anh mong muốn! Từ nay về sau chúng ta cắt đứt. Những thứ em nợ anh, em đều trả lại cho anh, còn anh nợ em thì không cần phải trả lại. Chúng ta nên tỉnh mộng rồi. ... “Mộ Yến Thừa, nếu như trên đời này tồn tại tình yêu thì anh chính là người đầu tiên cũng là người cuối cùng của em, yêu anh.” ... Nếu như trên thế giới này tồn tại tình yêu thì anh chính là người em yêu duy nhất. ... Mộ Yến Thừa ngồi co quắp trên ghế salon, ngẩng mặt lên, vô hồn nhìn lên trần nhà, trước mắt dường như hiện lên khuôn mặt ngây thơ rực rỡ của Mạnh Tinh Tuyết. Năm đó sinh nhật anh ta, cô vì anh ta mà chuẩn bị phong phú, tắt nến xong cô làm nũng hỏi anh ta: “Yến Thừa, chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau được không? Không rời xa nhau cả đời không rời xa nhau.” Anh ta mất tập trung, gật đầu: “Ừm.” Mạnh Tinh Tuyết đối với câu trả lời qua loa này tất nhiên là không hài lòng. “Ừm cái gì mà ừm! Anh lại gạt em!” Anh ta nở nụ cười, véo nhẹ mũi cô. “Được, chúng ta vĩnh viên bên nhau, cả đời không chia lìa.” Cô nở nụ cười, trong đôi mắt ấy như ẩn chứa muôn vàn vì sao,long lanh: “Giữ lời đi nhé! Nếu như anh phụ em...” “Anh phụ em thì như thế nào?” Anh ta hỏi, cô liền nói: “ Nếu anh phụ em thì em sẽ rời bỏ anh, đến một nơi mà không tìm thấy được cũng như không bao giờ gặp lại anh.” Câu trả lời tùy hứng này, lại khiến anh bật cười. “Nhẫn tâm như thế sao?” “Ừm!” Mạnh Tinh Tuyết gật gù. Mộ Yến Thừa ôm lấy cô, giọng điệu ngọt ngào: “Nhóc lừa đảo này, tuyệt đối không được rời bỏ anh.” “Tại sao vậy?” “Em đi rồi thì đi đến đâu chứ? Đời này, em chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Dừng một chút, anh ta nói thêm: “Em cần anh.” Mạnh Tinh Tuyết nghe xong, có chút không cam lòng, ngẩng đầu gọi lại: “Vậy anh.... cần em không?” ... Cô bướng bỉnh hỏi: “Không có em, anh sẽ khổ sở sao?” Hai tay Mộ Yến Thừa run rẩy che mặt, mặt không hề có cảm xúc nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên má đã bán đứng anh ta. “Tí tách...” Nước mắt rơi trên tấm hình. Có! Anh ta cần cô. ... Sân bay. Mạnh Tinh Tuyết ngồi, trong tay nắm chặt một tấm hình, nước mắt không ngừng rơi. Trong ảnh, anh ta lạnh lùng, cô quấn quýt nắm lấy tay anh ta cười tươi như hoa.