Vốn Vân Thanh Miêu đã cực kỳ khó chịu, bị Vân Cầm Lệ nói cho vài câu khích tướng, trong lòng lại càng tức giận mà không có chỗ phát tiêt, giọng nói không khỏi nâng lên vài phần: “Hừ! Chị ta còn nói, cái gì mà muốn làm người phụ nữ độc lập, nhưng chị ấy thì sao? Còn không phải là dựa vào anh rể mới có được địa vị như ngày hôm nay sao? Chỉ bằng bản lĩnh của chị ta, có thể ở trong biệt thự sang trọng như vậy được chắc? Còn có thể có được nhiều quần áo đắt tiền như thế? Chính mình không phải cũng là dựa vào đàn ông sao, dựa vào cái gì mà khi con muốn gả vào gia đình tốt lại quanh co lòng vòng mà châm chọc con ảo tưởng? Chẳng lẽ, con không xứng gả vào nhà giàu sao?” Tại phòng bếp, Vân Thi Thi mơ hồ nghe thấy giọng nói nhỏ bất mãn của Vân Thanh Miêu, mi tâm nhíu lại. Giữa phụ nữ với nhau, xung đột lớn nhất chính là lòng ghen tị. Tuy nhiên, cô cũng không tức giận. Sở dĩ người ta ghen tị với bạn, chỉ có thể chứng minh rằng, chính bạn đủ ưu tú, đủ may mắn. Huống hồ, Vân Thanh Miêu nói cũng không sai. Mộ Nhã Triết thực sự đã trả giá nhiều vì cô, tất cả những gì hôm nay cô có, thậm chí bao gồm cả Hữu Hữu, đều là may mắn cô có được nhờ anh. Cô cảm kích từ tận đáy lòng, hơn nữa còn rất quý trọng. Có lẽ trước đó, đứng trước mặt Mộ Nhã Triết cô còn có chút tự biết xấu hổ, cô liều mạng cố gắng, cố gắng làm việc, cố gắng để bản thân mình trở nên ưu tú, để có thể xứng đôi với anh. Nhưng đó cùng lắm cũng chỉ là lòng tự trọng của cô nổi lên mà thôi. Bây giờ cô cũng không có nghĩ nhiều nữa. Cô vốn cho rằng, người phụ nữ nên có sự tự chủ, độc lập, nhưng đó là trước kia khi không có Mộ Nhã Triết. Thượng Đế tạo ra đàn ông và phụ nữ, vốn là không có cái gọi là nam nữ bình đẳng. Đàn ông luôn được phú cho những ưu thế hơn hẳn phụ nữ, từ sức mạnh, cho tới năng lực, ngay cả ý thức trách nhiệm cũng vậy. Mà phụ nữ so với đàn ông lại có nhiều hơn một phần ôn nhu dịu dàng. Cho nên họ mới có thể sống bên nhau, bù trừ cho nhau. Phụ nữ thì nên độc lập, nhưng nếu có người đàn ông đủ ưu tú có thể lo cho mình, thì chẳng bằng yên tâm mà giao phó cho anh, thoải mái ỷ lại và tin cậy. Phụ nữ vẫn là ao ước có một chỗ dựa như vậy. Mà đàn ông, cũng ao ước có một người dựa vào mình như vậy. Cô lơ đãng cười, sau đó bật vòi nước rửa bát. Vân Thanh Miêu nghe thấy tiếng nước ào ào truyền tới từ phòng bếp thì tâm tình càng lúc càng trở nên phức tạp. Cô ta gắt gao nắm chặt tay, ủy khuất nhếch môi: “Em thì biết cái gì, cái này gọi là cảm giác về sự ưu việt. Bây giờ Thi Thi sống ngày càng sung sướng, gả cho một người chồng tốt, vào được nhà giàu, lại có một đôi tiểu bảo bối đáng yêu, đây chính là điển hình mẹ vinh nhờ con, nhưng chị thấy chị ta, có phúc như vậy cũng chẳng hưởng được bao lâu! Dáng vẻ cao ngạo đó của chị ta có khác gì với những nhà giàu mới nổi không? Còn không phải là vận khí tốt một chút sao?” Vân Cầm Lệ cũng nói: “Ai nha, chỉ thương cảm cho chúng ta, chỉ có thể hâm mộ! Mẹ, mẹ xem, chúng ta tới đây đều bị khinh bỉ! Chị ta ngoài mặt thì khiêm tốn, kỳ thật còn không phải là muốn khoe khoang với chúng ta sao? Chị ta nói như vậy, đơn giản chỉ là muốn thể hiện với chúng ta chị ta ưu tú như thế nào thôi sao?” Tương Ngọc đi qua đi lại: “Được rồi, được rồi! Ít nói vài câu đi, đừng để nó nghe thấy!” Vân Thanh Miêu khó chịu nói thầm: “Vốn là thật mà! Cầm Lệ có nói sai cái gì đâu, lại nói người ta ưu tú như thế, dựa vào cái gì mà để mắt tới chị ấy, chính mình cũng không tự nhìn lại xem mình là ai, anh rể ưu tú như thế, dựa vào cái gì mà để mắt tới chị ấy chứ?” “Dựa vào cô ấy là Vân Thi Thi.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh như băng của Mộ Nhã Triết. Mẹ con ba người cả kinh, ngẩng mạnh đầu, đã thấy không biết từ lúc nào Mộ Nhã Triết đã Triết đã xuất hiện ở cửa. Thì ra cửa vốn khép hờ, căn bản là không có đóng chặt.