Tương Ngọc ngạc nhiên nói: "Làm sao con biết?" Vân Thanh Miêu nói: "Con có biết một minh tinh cũng đang ở chỗ đó, nghe nói cô ấy dùng mấy trăm triệu mua một ngôi biệt thự ở Vân Sơn Thi Ý, có phóng viên từng đến đó chụp mấy tấm hình rồi, cực kỳ đẹp!" Tương Ngọc nghe xong thì líu lưỡi. Vân Thi Thi không đổi sắc mặt, lại nhàn nhạt nói: "Vân Sơn Thi Ý là khu biệt thự mà trước đây Nhã Triết đầu tư khai phá, bởi vì căn nhà có ý nghĩa đặc biệt với anh ấy, cho nên có lẽ sau này bọn cháu sẽ ở đó." Vân Sơn Thi Ý nằm trên núi, phong thủy vô cùng tốt, cảnh vật lại đẹp đẽ mê người, nước non như trong tranh vẽ. Lúc trước, vì để thuận tiện cho giao thông nên Mộ thị đã chi một khoản tiền lớn để tu bổ lại đường lên núi, đường hầm lên đó cũng đã sắp hoàn thành, từ nội thành tới đó sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Tương Ngọc lại hỏi: "Vậy còn căn biệt thự này?" "Có lẽ... tạm thời cứ để vậy." "Cứ để vậy?" Tương Ngọc tiếc hận cắn môi, than thở: "Căn biệt thự xinh đẹp như thế này, thật là đáng tiếc!" Thật ra, những lời này còn có ý tứ khác, bà ta muốn ám chỉ rằng, căn biệt thự này đẹp như vậy, nếu không có người ở thì thật là đáng tiếc, bán thì không bán, thuê cũng không cho thuê, nếu như đã không có ai ở thì chi bằng để cho bọn họ ở đi! Không phải như vậy thì bọn họ đã bớt một khoản tiền thuê nhà sao? Nhưng Tương Ngọc biết điều, nếu bà ta tự nói ra những lời này thì chính là da mặt dày rồi, vì vậy, bà ta chỉ có thể nói bóng nói gió, nhắc nhở Vân Thi Thi chủ động mời bọn họ chuyển vào biệt thự này. Vân Thi Thi rất thông minh, vừa nghe qua đã biết ý tứ trong lời của Tương Ngọc, nhưng cô lại làm bộ như không hiểu, chỉ cười cười: "Bất động sản của anh ấy rất nhiều, phần lớn đều không dùng đến. Sau này có lẽ là sẽ bán đấu giá một vài chỗ!" Vân Cầm Lệ bỗng nhiên tò mò nói: "Chị Thi Thi, rốt cuộc là anh rể làm cái gì mà có nhiều tiền như vậy? Anh ấy có nhiều bất động sản như thế, còn có biệt thự lớn thế này, hẳn là tài sản phải lên tới hàng tỉ?" Vân Thi Thi chỉ cười cười, xoay người thu dọn bàn ghế. Tương Ngọc trừng mắt liếc hai người họ một cái, ra vẻ trước mặt Vân Thi Thi: "Thanh Miêu, Cầm Lệ, các con cũng học tập chị mình một chút đi! Các con đừng chỉ hâm mộ Thi Thi bây giờ sung sướng như vậy, trước đây Thi Thi cũng phải khổ cực không ít! Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, không phải là bởi vì có mắt nhìn người sao, gả cho một người ưu tú như anh rể các con! Cho nên, lúc chọn đối tượng ấy à, phải mở mắt ra mà tìm người có điều kiện tốt một chút, sau này sẽ có thể sung sướng như Thi Thi rồi!" Động tác của Vân Thi Thi hơi khựng lại. Tương Ngọc ngoài mặt thì là lấy lòng, nhưng lời này rơi vào trong tai cô lại không phải là cái ý đó. Bà ta đang có ý nói, cô được như ngày hôm nay đều là dựa hơi đàn ông! Lời này nói cứ như thể là cô nhìn trúng Mộ Nhã Triết giàu sang, cho nên mới kết hôn với anh! Nhưng mà sự thật thế nào? Cho dù anh có nghèo khó, cho dù anh chỉ có một căn nhà nho nhỏ thì cô cũng sẽ vui lòng. Cái định nghĩa "nhà" này, không phải là nói rằng nó lớn thế nào. Mà là mỗi lần về đến đó, có thể nhìn thấy người mình yêu, nhìn thấy tổ ấm hài hòa hạnh phúc, đây mới là ngôi nhà trong lý tưởng của cô. Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ vẫn hâm mộ nói: "Chị Thi Thi thật là may mắn, có thể gặp được một người đàn ông hoàn hảo như anh rể!" "Nếu như đổi lại là em, cho dù là đang nằm mơ thì cũng bật cười cho tỉnh dậy luôn rồi!"