Vân Thi Thi đột nhiên cảm thấy rất thú vị, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, vậy mà để anh kiếm được không ít ích lợi, có đôi khi người đàn ông này hư hỏng như vậy! Cưng chiều người ta, cưng chiều đến không biết trời cao đất rộng. Chỉ là hạ quyết tâm đi hố một người, sợ là đem người đó hố một chút tức giận đều không còn rồi! Bên kia, trên xe, trên ghế lái phụ, Tống Vân Tích cúi đầu, thức thời không rên lên một tiếng. Ngồi ở ghế sau, Giang Khởi Mộng đau lòng ôm Tống Ân Nhã, không ngừng trấn an cô ta, Tống Chính Quốc ngồi bên cạnh vẫn còn đang tức giận, sắc mặt xanh mét, đôi mắt hung dữ sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, cả người đều bày ra khí thế mưa gió sắp tới, trong thời gian ngắn ngủi, trong xe càng yên lặng trước khoảnh khắc bão táp xâm nhập. Giang Khởi Mộng cẩn thận đánh giá Tống Chính Quốc một chút, thực ra bà ta cực kỳ muốn biết, lúc đó hai người nói cái gì, thế cho nên sắc mặt Tống Chính Quốc vẫn luôn luôn khó chịu, nhưng mà ngại sắc mặt ông ta khó coi, cuối cùng không có chút dũng khí hỏi. Chỉ là trầm mặc lâu, cuối cùng Giang Khởi Mộng nhịn không được, đắn đo mãi, lúc này mới cẩn thận mở miệng: “Vừa rồi anh cùng Nhã Triết… Nói chuyện gì…” “Không được phép nhắc đến tên khốn nạn đó trước mặt tôi!” Tống Chính Quốc gần như nổi trận lôi đình ngắt lời bà ta. Giang Khởi Mộng bị ngữ khí đáng sợ của ông ta làm cho hoảng sợ, bà ta mở to hai mắt nhìn về phía ông ta, tựa hồ có chút không hiểu lửa giận của ông ta rốt cuộc từ đâu mà đến, nhưng mà thấy ông ta tức giận như vậy, cũng không dám hỏi tiếp nữa, vì thế cực kỳ thức thời ngậm miệng lại! Nhưng bà ta không hỏi, không có nghĩa là Tống Chính Quốc không nói! Ông ta chứa đầy lửa giận đang tìm không thấy chỗ phát tiết, bà ta hỏi như vậy, tự nhiên cho ông ta cơ hội phát tiết, lại thấy ông ta xoay mạnh khuôn mặt đỏ bừng sung huyết, nhìn chằm chằm mắt bà ta, tức giận gào thét, “Em trai tốt của bà, đúng là khẩu khí thật lớn! Tôi khuyên can mãi, bảo cậu ta ít nhiều gì cũng nên để ý đến giao tình nhiều năm của hai nhà Mộ Tống, hi vọng cậu ta có thể giữ kín chuyện của Ân Nhã! Nhưng bà đoán xem cậu ta nói như thế nào?” Giang Khởi Mộng lắc lắc đầu, kinh ngạc hỏi, “Cậu ta nói thế nào?” Nhắc đến Mộ Nhã Triết, Tống Ân Nhã vốn sợ run cuối cùng cũng khôi phục chút sinh khí, ánh mắt trống rỗng cũng ít nhiều khôi phục chút tiêu cự, mà Tống Vân Tích ngồi ở ghế trước cũng dựng lỗ tai lên. “Cậu ta nói, muốn cậu ta giữ bí mật này, phải đưa cho cậu ta chút phí bịt miệng!” Tống Chính Quốc vừa dứt lời, Giang Khởi Mộng khó có thể tin lắc đầu, “Không có khả năng! Nhã Triết… Không phải là người như vậy!” “Ha ha! Bà quá xem thường cậu ta rồi! Hiện tại cậu ta đã không phải là gia chủ nhà họ Mộ, từ chức rồi, hiện tại cậu ta có khác gì phế vật đâu? Hiện giờ bởi vì con gái không tốt của bà, xem như cho cậu ta cơ hội mượn đề tài nói chuyện của mình! Cậu ta nói như thế nào? Cậu ta nói muốn tôi đưa cho cậu ta một ngàn vạn, nếu không liền lợi dụng những truyền thông cấp dưới của mình tuyên truyền trắng trợn chuyện này! Hừ hừ! Cậu ta đúng là tính toán rất khá! Khoản tiền này, tôi không thể không đưa! Nhưng một ngàn vạn này, cậu ta nói ra rất thoải mái! Bà không biết là công phu sư tử ngoạm của thằng nhóc này, hơi quá phận rồi sao?” Tống Chính Quốc nói xong, chất vấn bà ta, “Bà xem tôi đi đâu lấy ra một ngàn vạn cho cậu ta? Một ngàn vạn, thằng nhóc này cần phải bức tôi đến chết mới được à!”