Mộ Nhã Triết nhíu mày, có phần không rõ "kế hoạch thất bại" mà cô nói, cuối cùng là có ý gì. "Nếu, anh không có đúng lúc đổi của anh... Rồi để Tống Ân Nhã thuận lợi mang thai con của anh, anh sẽ làm sao?" Vân Thi Thi nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn anh, gấp gáp muốn biết đáp án từ trong miệng của anh. Câu hỏi như vậy, hẳn là cảm giác an toàn của cô đang nổi loạn. Mộ Nhã Triết cong môi... một cái, trên khuôn mặt hiện lên nét tự phụ không ai bì nổi, "Không có nếu. Nếu một người đàn ông cả ngay cả thứ của mình cũng không quản tốt, chẳng phải là vô cùng thất bại sao?!" "Vậy nếu anh thất bại thì sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất* mà? Vạn nhất thì sao?!" *Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất: Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đây làmột cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất) Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến. Vân Thi Thi cố chấp muốn biết nếu thực sự xảy ra tình cảnh đó, cuối cùng anh sẽ làm thế nào. Nếu Tống Ân Nhã mang giọt máu của anh, anh còn có thể thanh thản tự nhiên như bây giờ không? Mộ Nhã Triết trầm ngâm trong khoảng khắc, rồi không cần nghĩ ngợi mà nói, "Đại khái anh sẽ buộc cô ta phá bỏ đứa trẻ!" Phá bỏ...?! Vân Thi Thi hít thở không thông nhìn anh, mở to hai mắt, vô cùng sợ hãi. Phá bỏ? Tàn nhẫn như vậy? Tuy cô vô cùng chán ghét Tống Ân Nhã, thậm chí có thể nói là căm hận, nhưng dù sao đứa bé trong bụng là vô tội. Nhưng mà, anh trả lời như vậy, không khiến cô thấy ngoài ý muốn. Bởi vì từ trước tới nay, thủ đoạn của người đàn ông này vô cùng lạnh lùng độc ác, chắc chắn không cho người phép người ta có một chút ảo tưởng nào. Trả lời như vậy, cũng khiến cô thấy vô cùng an toàn! Đối với cô mà nói, đây mới là cách tốt nhất bảo vệ cô. Trong chuyện này, lựa chọn của Mộ Nhã Triết, có khuynh hướng làm thế nào để giảm sự tổn thương của cô xuống mức thấp nhất. Nhưng, lời thì là vậy, có đôi khi người đàn ông này, thật đúng là dứt khoát cay nghiệt đến mức người ta phải sợ hãi! Đột nhiên Vân Thi Thi hỏi, "Đó là ruột thịt của anh, anh cũng nỡ phá bỏ sao?" Mộ Nhã Triết cúi đầu, ôm cô vào lòng, dùng ngón tay dài nhẹ nhàng mà vỗ về môi đỏ mọng của cô, khi thì đè ép mấy tấc, khi thì dịu dàng vuốt ve, anh dịu dàng hạ mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, bỗng dưng cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy khóe môi của cô. Môi đỏ mọng của Vân Thi Thi hé mở, cắn lấy đầu ngón tay của của anh, hàm răng nghiền lên ngón tay của anh, nhẹ nhàng gặm cắn, cũng không dùng sức, giống như mèo con đang cắn nuốt. Từ góc độ của, người phụ nữ ngậm chặt đầu ngón tay của anh, động tác nhỏ nhoi không đáng kể như vậy, lại có vẻ có hấp dẫn quá đáng, thế nên, lập tức khiến anh liên tưởng đến một chuyện vui thích đến cùng cực khác. Dưới tác động thị giác như vậy, chỗ nào đó trên người anh lập tức bốc cháy, cả người anh, cũng từ từ nóng lên. Vân Thi Thi gắt giọng, "Sau này, quản cho tốt một mẫu ba phân đất của mình, đừng có tùy tùy tiện tiện như vậy nữa!" Vừa dứt lời, Vân Thi Thi lập tức ý thức được câu nói của mình giống như hàm ẩn ý tứ khiến người ta ngại ngùng kia, mặt lập tức nóng bỏng lên. Cái gì mà một mẫu ba phân đất chứ... Sao cô lại kìm lòng không đậu, nói mấy câu như vậy chứ. Nhất định là bị anh làm ô nhiễm rồi! Mộ Nhã Triết nghe xong, cảm thấy thú vị, gật gật đầu, "Được, anh nhất định sẽ quản tốt địa bàn của mình, tuyệt đối không có chuyện như vậy nữa!" Dứt lời, người đàn ông cúi đầu, hôn môi của cô, sau một cái hôn nóng bỏng khó tách rời, anh ôm lấy gáy của cô, dán bên khóe môi cô, tà mị nói bên tai cô: "Con của anh, chỉ có thể có một người mẹ." Đồng tử Vân Thi Thi co lại, giống như có một dòng nước ấm chảy vào tim.