"Anh không có công ty, tự nhiên tin tức mất nhanh nhạy rồi." "Hừ." Vân Thi Thi dỳng một chữ, để diễn tả tâm trạng khó chịu của cô giờ phút này. Mộ Nhã Triết cũng không giận, ngược lại như đang nói chuyện với một đứa bé tức giận, dùng bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng hỏi, "Làm sao vậy? Vừa về tới, thì thấy sắc mặt em cứng ngắc." "Gặp người đê tiện, tâm trạng làm sao tốt được?!" Cô đúng lý hợp tình mà phản bác, lại bởi vì sự dịu dàng kiên nhẫn của người đàn ông, đám lửa trong lòng cũng tắt xuống không ít. "Cô ta làm gì em rồi? Nói cho anh nghe xem!" Vân Thi Thi gắt gao cầm cốc nước, bỗng nhiên dùng lực một phen, có lẽ dùng lực quá mức, thế cho nên trên mu bàn tay đã mơ hồ nổi gân xanh. Cô lắc lắc đầu, mặt mày âm u, bả vai cũng không nhúc nhích, không có bất kì lên xuống gì, tựa như đang bình tĩnh khí. Sau đó, cô mở miệng: "Tống Ân Nhã nói cho em biết, cô ta mang thai rồi!" Tống Ân Nhã mang thai rồi... Mộ Nhã Triết đối với chuyện này, không thấy ngoài ý muốn, nhíu mày, nhưng không phát biểu ý kiến gì, chỉ lẳng lặng đánh giá vẻ mặt của cô. Vân Thi Thi lại nói, "Em nghĩ rằng là giả, nhưng cô ta mang xuất giám định DNA ra, trên đó viết, "Tồn tại quan hệ ruột thịt", anh nói xem, tới cùng là chuyện gì xảy ra?" "Giám định DNA?" "Ừ! Loại giám định này, hẳn là không thể làm giả chứ?!" Vân Thi Thi một lòng một dạ chờ anh cho cô một lời giải thích hợp lý. Nhưng đợi một lúc lâu sau, người đàn ông lại nâng cằm dưới lên, lười biếng bật ra một tiếng nhẹ nhàng, "À..." " "À..."?" Vân Thi Thi lập tức xù lông, "Chữ "À..." này của anh là có ý gì?!" Anh không cảm thấy ngoài ý muốn sao?! Anh không hỏi xem cuối cùng đã chuyện gì sao?! Chẳng lẽ, Tống Ân Nhã mang thai, anh cũng biết?! Đúng là dưới tình hình chung, biết loại chuyện này, trừ khi là người trong cuộc, nếu không thì còn có thể là ai?! Một luồng khí nóng lập tức dâng lên từ đáy lòng Vân Thi Thi, nhồi vào lồng ngực cô, tức giận khó nén, thế nên, hốc mắt cũng lập tức sưng đỏ lên, giận nói với anh, "Anh không định cho em một lời giải thích sao?" Sau tường, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe thấy tiếng nói trong phòng khách, lén lút trốn sau tường, nhưng mà xem ra, giống như có chuyện gì khó giải quyết, tự nhiên bọn họ không tiện ra mặt, bởi vậy, chỉ có thể trốn sau tường, nghe lén. Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết ha ha cười, "Anh phát hiện, hóa ra bé con này của anh, cũng biết ghen nữa." Giọng nói tràn ngập cưng chiều, chẳng những không thể dập tắt lửa giận trong lòng cô, ngược lại khiến nó càng cháy càng nóng. "Cái gì ghen không ghen chứ! Anh có thể giải thích chuyện này không!" Cô cũng không bị Tống Ân Nhã chọc giận, lại bị thái độ lãnh đạm của người đàn ông này chọc giận! Vân Thi Thi trừng anh, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt lấp lánh, lại vì quật cường, mà chịu đựng không cho chúng rơi xuống. Đây rõ ràng là chuyện nghiêm túc như thế, sao anh còn bật cười? Còn dùng giọng nói cưng chiều như vậy, anh cho rằng làm vậy là có thể thôi miên cô, ổn định sự tức giận của cô sao? Bỗng nhiên Vân Thi Thi liền cảm thấy thật không cam lòng, lại nghe anh đột ngột hỏi lại cô, "Cô ta nói với em cô ta mang thai con của anh?" "Ừ!" "Vậy em có tin không?" Anh nhìn chăm chú vào cô, muốn nghe đáp án của cô. Vân Thi Thi nói rất tự nhiên, "Đương nhiên là không tin rồi! Sao anh có thể làm chuyện như vậy?"