Cái sức hút kia, từ đuôi mắt cho đến khóe mày đều lộ ra vẻ hấp dẫn trí mạng, khiến người ta mất hết hồn phách. Anh vừa động lòng, lại chạm phải ánh mắt kia của cô, bỗng dưng có cảm giác như vừa bị điện giật, dòng điện chạy thẳng từ eo, theo dây thần kinh cột sống truyền lên não. Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn thần bí nhất giữa nam và nữ. Thượng đế tạo ra đàn ông, cũng tạo ra đàn bà, một dương, một âm, một khí khái hào hùng, một quyến rũ xinh đẹp, hai thân thể kết hợp lại với nhau, mỗi một đường nét đều vừa khớp, tự nhiên mà đẹp đẽ. Âm thanh của cô như con mèo con lười biếng, ưm một tiếng, trong lòng anh trở nên tê dại. Anh bỗng nhiên nở nụ cười, mổ lên môi cô một cái, nói một câu sến súa: "Em có biết là bây giờ em rất mê người hay không?" Vân Thi Thi vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông này, bình thường thì lạnh lùng như tảng băng, nhưng lại có lúc quyến rũ đến mức khiến cho người ta tim đập như sấm. Hai cỗ thân thể dính sát vào nhau, tự nhiên như thể được sinh ra để thuộc về nhau. Phần tình cảm này giống như một loại rượu khiến người ta say mê, vừa tinh khiết vừa thơm nồng, uống vào lại không đắng, khiến người ta nghiện đến thần hồn điên đảo, chìm đắm trong đó không cách nào thoát ra. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng của cô, nắm được cánh tay cô, chậm rãi dẫn dắt bước tiếp theo. Trút bỏ toàn bộ quần áo, xuân hoa bước vào kỳ nồng đậm. Hai người triền miên trên chiếc giường lớn, Mộ Nhã Triết nắm chặt eo cô, ra sức xâm nhập, giữ lấy cô, không ngừng đòi hỏi. Đêm nay anh dường như trở nên vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn vứt bỏ những lo lắng ở công ty, những chuyện lặt vặt khiến người ta phiền muộn, chỉ toàn tâm toàn ý chìm đắm bên cạnh cô. Hiếm khi anh cảm thấy tâm trạng tốt như vậy, thế nhưng anh cũng không vội vàng tiến công chiếm đóng thành trì giống như trước đây mà lại hết sức dịu dàng, nhanh chóng đưa hai người lên đến cao trào. Hô mưa gọi gió mãi đến nửa đêm mới dừng, anh ôm lấy cô, kéo chăn lên đắp cho cô. Cúi đầu, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhiễm đỏ của cô đang rúc trong lòng anh, hai chân cô đang quấn quanh bên hông anh không có vẻ gì là muốn nhúc nhích. Sau khi mây mưa, ngay cả một ngón tay cô cũng lười không muốn động đậy. Điều này không khỏi khiến anh nhớ đến lúc còn nhỏ, anh nuôi một con mèo con, nhìn dáng vẻ cô lúc này thật sự chẳng khác gì con mèo kia. Khi đó, nhân dịp sinh nhật, mẹ đã tặng cho anh một con mèo Mỹ lông ngắn, con mèo này cực kỳ bám người, chỉ cần anh ngồi xuống, nó sẽ lập tức nhảy đến bên cạnh người anh, thân thiết cọ móng vuốt lên tay anh, sau đó lại nhảy lên rúc trong lòng anh. Mỗi lần như vậy anh đều rất vui vẻ, dịu dàng vuốt ve nó, con mèo lại nằm ngửa cái bụng ra cho anh vuốt ve, có lẽ là vì thấy rất thích thú nên hai cái móng vuốt không ngừng mở ra, miệng cứ kêu "meo... meo..." liên tục ra vẻ vô cùng hưởng thụ, sau đó lại rúc đầu vào ngực anh. Khi đó, anh rất thích con mèo này, dù sao cũng là món quà do chính tay mẹ tặng cho anh, anh vô cùng nâng niu. Con mèo kia là chút ánh sáng le lói giữa thời niên thiếu tĩnh lặng của anh, là niềm an ủi lớn dành cho anh.