“Ý tốt sao?” Giọng nói lạnh như băng của Mộ Nhã Triết đột nhiên vang lên, “Bởi vì ý tốt, cho nên bố trí Hồng Môn Yến cho tôi như vậy, tập thể muốn bức tôi từ chức sao? Ý tốt như vậy, tôi không nhận nổi.” “Nhã Triết!” “Có câu này, mọi người trăm phương ngàn kế, suy tính mưu kế này thật lâu rồi sao? Nhìn ra được, đúng là dụng tâm lương khổ!” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Nhã Triết căng lên, tức giận ở trong mắt lộ ra hết, cực kỳ tàn nhẫn, “Đã quyết định bức tôi thoái vị, tôi còn có đường sống sao? Những tội danh đó, muốn buộc tội thì sợ gì không có lý do?” “Nhã Triết!” Mộ Lâm Phong lạnh giọng quát, “Cháu còn có một cơ hội! Thừa dịp bây giờ đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với người phụ nữ đó đi! Chúng ta liền coi như chuyện này không xảy ra, thừa nhận thân phận gia chủ của cháu! Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tin tưởng trái tim của cháu không lạc lối, có thể tiếp tục lãnh đạo sự nghiệp gia tộc.” Mộ Thục Mẫn cũng nói, “Nhã Triết, nghe cô khuyên một câu, không ai muốn đuổi cháu khỏi vị trí này! Nhưng mà cháu làm như vậy, đúng là làm cho người ta thất vọng đau khổ, thừa dịp bây giờ đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với người phụ nữ đó, chúng ta có thể coi như chuyện hôm nay không có xảy ra!” “Đúng vậy!” “Nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ này đi!” … Mọi người nhao nhao lên án công khai, nghiêm túc nói ra mệnh lệnh. Trong tiếng ồn ào, Mộ Nhã Triết đột nhiên hơi nghiêng đầu, cúi mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên mặt Vân Thi Thi, trong nháy mắt đó, ánh mắt trong chớp mắt dịu dàng như nước. Anh chậm rãi nâng tay trái lên, ngón tay phải nhẹ nhàng chạm lên, ngón tay dịu dàng chạm vào chiếc nhẫn kim cương cạnh ngón áp út. Đó là chiếc nhẫn Hữu Hữu đưa trong lễ đính hôn của anh và cô. Anh vuốt nhè nhẹ một lần lại một lần, ánh mắt dịu dàng, giống như vỗ nhẹ bảo bối trân quý nhất. Trên mặt nhẫn được khảm một viên kim cương, ngụ ý yêu ở trong lòng. Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn động tác của anh, không hiểu sao lại có chút bất an, nhất là Hữu Hữu, cục diện trước mắt, cậu quả thật cảm thấy có chút mê mang, không biết rốt cuộc cha sẽ chọn lựa như thế nào. Lờ mờ nhớ lại những lời cha từng nói, vì mẹ, Mộ thị không cần cũng được! Lời này tuy nói ra rất thoải mái, nhưng anh thật sự có thể làm được sao? Không có bất luận một người đàn ông nào, trong lúc đối mặt với quyền thế và phụ nữ, có thể không bị quyền lợi hấp dẫn, biết chọn lựa. Cha thật sự nguyện ý buông tha giang sơn Mộ thị, lựa chọn ở cùng mẹ sao? Mộ thị đối với anh mà nói, không phải chỉ đơn giản tượng trưng cho quyền thế và lợi ích như vậy. Đó cũng là mười mấy năm tâm huyết của anh. Anh thật sự nguyện ý vứt bỏ sao? Đến lúc chọn lựa chân chính, anh thật sự có thể chọn lựa được sao? Vân Thi Thi cắn cánh môi, cúi đầu, nắm chặt vạt áo, không đành lòng nhìn thêm. Giờ khắc này, cô đột nhiên không có tự tin. Thật sự không có tự tin. Nhất là thời khắc như vậy, cô thật sự sợ hãi một giây sau, anh chậm rãi tháo nhẫn đính hôn ra, ném vào người cô, muốn cùng cô đoạn tuyệt. Mộ Thục Mẫn và Mộ Lâm Phong nhìn chằm chằm anh, giờ phút này hai người đều lo lắng. Mộ Lâm Phong hi vọng Mộ Nhã Triết tiếp tục ngồi ở vị trí này, ông ta nguyện ý cho đứa cháu mà ông ta vô cùng coi trọng một cơ hội nữa. Nhưng mà Mộ Thục Mẫn lại hi vọng có thể nâng đỡ Mộ Yến Thừa lên cao. Ngay lúc bầu không khí hít thở không thông, đã thấy Mộ Nhã Triết đột nhiên cười thoải mái, lướt qua ngón áp út. Mộ Yến Thừa không hề chớp mắt theo dõi chằm chằm nhất cử nhất động của anh, khi anh ta nhìn thấy hành động mờ ám của Mộ Nhã Triết, dã tâm trong mắt càng lúc càng khó mà che dấu, cơ hồ trở nên hung dữ!