Cô cười nói: “Hôm nay chơi có vui không?” Vừa rồi lúc anh vớt cá vàng, cô ngồi xổm bên cạnh, nhất thời cảm giác giống như trước đây, anh ngồi xổm trên mặt đất bắt con kiến, cô ngồi xổm ở bên cạnh, ôm đầu lẳng lặng nhìn. Chưa bao giờ có thân mật khăng khít. Cung Kiệt yên lặng vớt, cô yên lặng nhìn. Có lẽ trưởng thành quá nhanh, cho nên mỗi phần trí nhớ về thơ ấu, đều cực kỳ trân quý. Hạnh phúc khi còn trẻ, chung quy là trở về không được. Có một số người nhớ tình bạn cũ, nhớ về thời gian không thể quay về được. Cung Kiệt cưng chiều nhìn cô một cái, dịu dàng nói, “Ở cùng một chỗ với chị gái, thế nào cũng thấy vui vẻ.” “Miệng ngọt như vậy sao? Giống như bôi mật ấy.” Vân Thi Thi hờn dỗi nói một câu, nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai của anh, nhìn như ghét bỏ, lại hạnh phúc mười phần. Cung Kiệt đột nhiên ôm vai cô, “Chị…” “Hả?” Vân Thi Thi giật mình, đã thấy anh nhẹ nhàng nghiêng người về phía cô, hầu như sức nặng nửa thân trên đều tựa vào vai cô, vô cùng quyến luyến. “Em không muốn rời xa chị.” Anh nói, lời nói lại lộ ra một chút ý tứ hàm xúc làm nũng. “Vậy thì cả đời này không rời xa nhau.” “Nhưng chị có anh rể rồi.” Cung Kiệt có chút oán niệm với người đàn ông đó. Vân Thi Thi im lặng một phen, “Về sau em cũng sẽ lấy vợ sinh con mà.” “Không muốn.” Cung Kiệt lại khinh thường, “Em không muốn, em không muốn lấy vợ, em muốn chị gái…” Ngực Vân Thi Thi cảm thấy ngọt ngào, không hiểu sao lại thấy chua xót. Thằng nhóc này, đang làm nũng với cô sao? Vấn đề là, công lực làm nũng sánh ngang với Hữu Hữu. Năng lực chiếm hữu không khác Hữu Hữu là mấy. Thì ra hai cậu cháu, phương thức làm nũng cũng không khác biệt nhau lắm. Trước kia cô từng nghe qua một điển cố, nghe nói kiếp trước của đôi long phượng là tình nhân, bởi vì yêu nhau, nhưng không có cách nào ở bên nhau đến cuối đời, chấp niệm quá sâu. Nếu như kiếp trước hai người yêu nhau tự tử, kiếp sau sẽ trở thành long phượng thai, từ khi sinh ra liền ở cùng một chỗ, một đời không cắt được liên kết ràng buộc, gần nhau không thể yêu nhau. Đây là thần linh khen ngợi với tình yêu của bọn họ, nhưng cũng trừng phạt bọn họ vì tình yêu mà không tiếc cả mạng sống. Vân Thi Thi không phải cực kỳ mê tín cách nói kiếp trước kiếp này, đối với cô mà nói, lúc còn nhỏ, Cung Kiệt là người bảo vệ cô. Một phần tình cảm này, so với tình cảm của Mộ Nhã Triết, ràng buộc càng sâu hơn. Cô có thể cảm nhận được Cung Kiệt ỷ lại vào cô. “Suy nghĩ cái gì thế?” Cung Kiệt thấy cô thất thần, không khỏi nghi hoặc. “Không có gì!” Vân Thi Thi lấy lại tinh thần, loại bỏ suy nghĩ miên man, cười với anh, “Tiểu Kiệt, chúng ta trở về đi?” “Sớm như vậy ạ?” “Hay là tối nay em ở lại ăn cơm, chị nấu canh cho em.” Cung Kiệt vô cùng hoài nghi, “Chị biết nấu canh sao?” Vân Thi Thi đắc ý, “Đương nhiên rồi!” Cung Kiệt không khách khí hắt cho cô một gáo nước lạnh, “Ăn cơm của chị làm, chẳng lẽ không nguy hiểm đến tính mạng sao?” “Cút!” “Em nên có trách nhiệm bảo vệ tính mạng mình an toàn.” “Em yên tâm, với thể chất này của em, thạch tín cũng không độc chết em được.” “Chị làm cơm, có lẽ còn độc hơn cả thạch tín.” “Em có tin chị đánh em hay không?” “Mười chị cũng không đánh được em.” “Ai nói?” “Em dùng một tay cũng có thể xách chị lên được.” … Hai người vừa cãi nhau vừa đi về phía đỗ xe. Cung Kiệt đột nhiên nhận thấy phía sau có chút khác thường, xoay người, nhìn chăm chú bóng cây yên tĩnh, yên lặng quay đầu lại, không hiểu sao lại có chút bất an.