Di động có cài mật mã, nhưng cho dù có cài mật mã, có thể làm khó được anh sao. Anh dễ dàng phá giải được mật mã, đập vào mắt anh là wallpaper. Wallpaper là một tấm hình, trong ảnh chụp, Vân Thi Thi và Hữu Hữu tựa đầu vào nhau, mỉm cười với màn ảnh, Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nghịch ngợm lộ đầu ra, cướp đoạt màn ảnh. Cung Kiệt đột nhiên nhíu mày. Tự chụp. Hình như phụ nữ đều cực kỳ thích tự chụp? Ma xui quỷ khiến anh mở phần mềm tự chụp ra, trên màn ảnh hiện lên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, anh tò mò ấn vào trang trí, trên mặt anh đột nhiên xuất hiện một cái mũi mèo, chòm râu đáng yêu, trên đầu có hai cái tai mèo con đáng yêu, ánh mắt nháy mắt mở to hơn! Hóa ra khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này trong camera lại có vẻ đáng yêu mười phần. Anh hưng trí phồng má lên, vì thế học biểu tình của Hữu Hữu, chụp một kiểu phồng má. Nhưng mà biểu tình đáng yêu rốt cuộc không tự nhiên bằng Hữu Hữu, thấy thế nào cũng khó chịu. Cung Kiệt xóa sạch, một lần nữa cong môi với màn ảnh. “Tách.” … “Cho cay hơn một chút! Càng cay càng tốt!” Vân Thi Thi nhìn bát Ma Lạt Thang đầy hai mắt phát sáng! Đã lâu rồi không ăn Ma Lạt Thang, hôm nay cô phải ăn cho đã. Cô quyết tâm muốn cho Cung Kiệt lĩnh giáo Ma Lạt Thang chân chính là thế nào! Vân Thi Thi xoay người đi đến chỗ ngồi, vừa lúc thấy Cung Kiệt học bộ dạng Hữu Hữu, đưa tay thành hình chữ ‘v’. Cung Kiệt trở tay không kịp, xấu hổ buông tay xuống, đáng yêu bị Vân Thi Thi phá vỡ, khó tránh khỏi có chút… Không được tự nhiên, anh có chút không được tự nhiên hắng giọng nhìn cô một cái. “Ha ha” - -! Vân Thi Thi nhịn không được, bật cười. “Sao vậy ạ?” Cung Kiệt càng xấu hổ, mặt đỏ lên một phen, không được tự nhiên. “Không có gì! Chị không cười em nha.” “Vậy chị cười cái gì.” Vân Thi Thi nhịn cười, “Bởi vì chị chưa từng thấy người đàn ông nào đáng yêu như vậy, Tiểu Kiệt, em còn đánh cắp rất nhiều trái tim thiếu nữ đấy.” Tiểu Kiệt à Tiểu Kiệt, em không biết lúc em làm biểu cảm đáng yêu chụp ảnh, một đám người xung quanh nhìn em giống như quái vật sao? Mặt Cung Kiệt càng đỏ, cực kỳ xấu hổ. Còn nói không cười anh. Tuyên bố đùa cợt. Kỳ thật, anh muốn tự chụp một bức ảnh đẹp một chút để cô làm hình nền di động. Nhưng mà chụp xong đều cảm thấy không hài lòng. Vân Thi Thi ngồi xuống, đột nhiên nghĩ ra được cái gì đó, hoài nghi nheo mắt lại, “Chị nhớ rõ di động của chị có cài mật mã mà.” “Dạ.” Cung Kiệt chột dạ rồi. “Em… Làm sao mà em biết mật mã của chị?” “Mật mã đơn giản vậy mà.” Trong lòng Cung Kiệt oán thầm, nếu một chút mánh khóe này mà anh còn không có, sao anh có thể tên là Cung Kiệt được? Huống hồ mật mã là sinh nhật cô, đơn giản như vậy, dùng mũi heo cũng có thể phá giải được. Vân Thi Thi vừa định đoạt lại di động, Cung Kiệt lại rụt mạnh tay lại, lập tức thân thiết ôm chầm lấy vai cô, giọng nói từ tính và lười biếng vang lên bên tai cô. “Đến đây, nhìn màn hình.” Vân Thi Thi mờ mịt ngẩng mặt lên, lại nghe thấy ‘Tách’ một tiếng, camera nháy mắt chụp được ảnh. Trong ảnh chụp, Cung Kiệt tươi cười tà mị, ánh mắt thâm thúy, mà cô thì vẻ mặt mờ mịt, ngơ ngác, rõ ràng trở tay không kịp. Cung Kiệt lại cảm thấy biểu tình này của cô cực kỳ đáng yêu, cảm thấy hài lòng, khóe môi khẽ cong lên thành một độ cong mê người. Cuối cùng thì anh cũng có bức ảnh hai người chụp chung rồi. Vô cùng thỏa mãn. “Biểu tình chị ngơ ngác cũng rất đẹp.” “Em…”