Mộ Thục Mẫn trầm ngâm một lát, chợt thở dài nói: "Chỉ có diều, cháu cũng đừng xem thường anh hai cháu! Cháu thử nghĩ lại xem, ngay từ khi nó còn rất nhỏ tuổi, đã có thể tránh thoát được những áp bức khắc nghiệt của gia tộc, ngày hôm nay được thừa kế quyền to, có thể nhận thấy nó cũng không phải người lương thiện gì, về thủ đoạn của nó, cấp bậc của con còn chưa đối kháng với nó được đâu! Còn chưa tới lúc động thủ, thì trăm ngàn lần đừng đi khiêu khích nó. Hôm nay cô và chú hai cháu, ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ nó, cháu đừng có mà manh động." Mộ Yến Thừa gật đầu: "Cô à, cô biết mà, cháu là người không thích gây chuyện thị phi." "Chuyện bây giờ cháu cần phải làm là, phải trở nên mạnh mẽ, phải mạnh hơn nó! Còn cô và chú hai cháu, trước tiên sẽ bắt đầu với mấy người lớn tuổi trong gia tộc trước, cố gắng thuyết phục họ. Yến Thừa, cháu là tốt nhất, cô và chú hai cháu nhất định sẽ giúp cháu một tay!" Mộ Yến Thừa mừng rỡ, nhưng cho dù trong lòng đang mừng muốn chết, thì trên mặt vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh như cũ: "Dạ được! Cô coi trọng Yến Thừa, nhưng bây giờ Yến Thừa không dám nhận! Tuy nhiên Yến Thừa nhất định sẽ không phụ lòng khích lệ và mong đợi của cô, nhất định sẽ cố gắng. Nếu như cháu có cơ hội kế vị, nhất định sẽ làm rất tốt, để cho nhà họ Mộ càng ngày càng lớn mạnh hơn!" "Yến Thừa, có mấy lời này của cháu, cô rất vui mừng!" Mộ Thục Mẫn cười, nhưng tròng lòng lại có suy nghĩ khác. Mấy lời này của bà ta, cũng toàn là giả tạo thôi. Bà ta còn trông cậy vào cái vị trí chủ nhân này, sẽ để lại cho con trai bà ta! Mộ Yến Thừa hiểu chuyện nghe lời, đến lúc đó, chờ Mộ Nhã Triết thoái vị, chắc chắn sẽ có cơ hội. Hai người trầm mặc không nói gì nữa, trong lòng đều đang tính kế lẫn nhau. ... Nửa tuần lễ quay phim cho kịp tiến độ, chủ nhật, phần diễn của Vân Thi Thi thuận lợi đóng máy. Hôm nay đóng máy, Hoa Cẩm cũng từ Hải Thị trở về thành phố, có mặt tại phim trường. Phần diễn của Vân Thi Thi đã hoàn thành, tiến độ kịch bản cũng qua được hơn phân nửa, tâm trạng Cố Hiểu Dương không tệ, cố tình đặt một cái bánh kem rất to, hào phóng đặt một phòng tiệc lớn, quyết định buổi tối tổ chức tiệc ăn mừng. Vân Thi Thi thấy Hoa Cẩm quay lại đoàn làm phim, vết thương đã cắt chỉ, vẫn như lúc trước vậy, tư thái ngạo mạn, giống như không thèm quan tâm đến cái gì hết. Điều duy nhất thay đổi chính là, thái độ với cô có hơi lạnh lùng hơn lúc trước. Lúc nhìn thấy cô, chỉ hơi gật đầu một cái, cười một tiếng rồi đi, không có nói chuyện nhiều với nhau. Mà chuyện của mấy ngày trước, cũng không hề đề cập tới. Vốn là cô muốn hỏi thăm một chút về chuyện của Lâm Tuyết Nhã, nhưng thấy thái độ lãnh đạm xa cách của Hoa Cẩm, nên cũng từ bỏ ý định này. Dường như anh ta... Thay đổi rất nhiều. Đối với người khác, vẫn ôn hòa như cũ. Có lẽ là do cố kỵ Lâm Tuyết Nhã, cho nên bây giờ mới cố tình tạo khoảng cách với cô. Trong lòng Vân Thi Thi cảm thấy hụt hẫng. Cô một lòng muốn giúp Hoa Cẩm thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, thoát khỏi sự khống chế của Lâm Tuyết Nhã. Cô có thể nhận ra, Hoa Cẩm chán ghét Lâm Tuyết Nhã từ trong thâm tâm, một lòng muốn thoát khỏi tay cô ta, nhưng so với chán ghét thì sợ hãi nhiều hơn. Không biết rốt cuộc nhà họ Lâm có bao nhiêu quyền lực, có thể làm anh ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Có thể là, sợ dính líu tới cô! Vân Thi Thi nghĩ như vậy. Bữa tiệc khánh công, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, mặc dù trên mặt cô cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy mất mát. Cố có chút lưu luyến với đoàn làm phim, lâu ngày làm việc ở đây, có vui có buồn, tuy rằng cũng có lúc không dễ chịu, nhưng phần lớn, là những kỷ niệm khó quên. "Thi Thi à, thật là hâm mộ cô nha, thuận lợi kết thúc công việc rồi, chúng tôi vẫn còn phải làm việc thêm một thời gian nữa cơ." Một cô gái đóng vai nữ phụ nói. Vân Thi Thi trêu chọc: "Có cái gì tốt đề mà hâm mộ chứ? Nhân vật của tôi không còn xuất hiện nữa, khán giả còn vui mừng vỗ tay nữa kìa!" ____________