Cô Thục Mẫn, vết thương trên người cô còn chưa tốt? Không ở nhà tu dưỡng, càng không tìm được tự nhiên? Tôi khuyên cô vẫn là nhanh rời đi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ." "Đừng gọi tôi là cô, tôi cũng không nhận cháu dâu như cô! Nghĩ cũng đừng nghĩ." Mộ Thục Mẫn hùng hổ dọa người, quyết tâm muốn nhục nhã cô. Làm sao Vân Thi Thi lại không hiểu, mỉm cười, chữ như châu ngọc: "Tôi gọi bà một tiếng "cô ", là nể tình bà là cô của Nhã Triết, cho bà mặt mũi. Nhưng bà không cần thể diện, cũng không được trách tôi?" Dừng một chút, cô ngạo mạn cười một tiếng: "Đúng lúc, tôi cũng không muốn nhận người cô như bà, nên đáp ứng theo lời bà." "Cô --!" Mộ Thục Mẫn hận đến nghiến răng, hết lần này tới lần khác cô đều nhanh mồm nhanh miệng. "Tôi khuyên bà một câu, bà cũng đừng ở chỗ này tự rước lấy nhục, làm hỏng con mắt của tôi." Mộ Thục Mẫn tức giận đến khó dừng, ở ngực hiện đau từng đợt, bà ta bỗng nhiên giơ tay, phân phó nói: "Hừ! Chúng ta đi!" "Vân Thi Thi, cô cũng đừng quá đắc ý! Cô đừng tưởng rằng, có thằng nhóc kia che chở, cô liền không biết trời nam đất bắc! Tôi cảnh cáo cô, Mộ gia cũng không phải nơi đơn giản muốn bước vào liền có thể bước vào! Có tôi ở đây, cô không có ngày đó! Hừ!" Nói xong, Mộ Thục Mẫn hầm hừ lên xe. Xe khởi động, nhanh chóng rời đi. Vân Thi Thi cười lạnh đưa mắt nhìn rời đi, đợi sau khi xe đi xa, nụ cười trên mặt cô lạnh xuống, tức giận nổi lên. Mộ Thục Mẫn bị tức tới cơ tim tắc nghẽn, sao cô không tức. Bị người chỉ cái mũi mắng, không phải lần đầu tiên, nhưng lần này, cô phải nhịn. Vân Thi Thi xoay người, nhìn thoáng qua bảo vệ bên người, cảm kích cười một tiếng. "Cảm ơn!" "Cô không cần phải khách khí! Bảo vệ cô, là Mộ tổng phân phó, chẳng qua chúng tôi nghe mà làm việc." "Nhưng vẫn muốn ngỏ ý cảm ơn!" Vân Thi Thi mỉm cười, lập tức biểu thị nghi vấn: "Mấy người từ đâu xuất hiện vậy?" "Mộ tổng đã phân phó chúng tôi, không cho phép chúng tôi quấy rầy cô, cho nên, một mực âm thầm bảo vệ cô." Từ khi cô về Bắc Kinh, một đội nhân mã bọn họ liền bị sai đến bên dô, yên lặng bảo vệ. Bọn họ đều là tinh anh do Mộ Nhã Triết điều khiển, bởi vậy, đã lâu như vậy, thậm chí Vân Thi Thi không có phát hiện qua sự hiện hữu của họ. Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh một chút, tâm lại cảm giác một tia ấm áp. Thì ra... Người đàn ông này một mực phái người bảo vệ chu toàn bên cạnh cô, nhưng không có nhắc qua nửa chữ. Anh luôn luôn như thế, cho tới bây giờ đều bất động thanh sắc, chỉ yên lặng làm, không nói. Mộc Tịch lại hâm mộ không thôi, cô ấy nhỏ giọng nói, " Thi Thi, thật hâm mộ cô! Mộ tổng thương cô như vậy, tôi cũng không biết, anh ta phái nhiều người bảo vệ cô như vậy. Vừa rồi thật sự làm tôi giật cả mình, nhiều người như vậy, tôi còn tưởng rằng chúng ta phải gặp tai ương, không phải bị người phụ nữ già kia phái ra chứ." "Người phụ nữ già..." Vân Thi Thi cười một tiếng: "HIện tại cô giỏi ha, miệng biết nói xấu?" "Không có cách nào! Tôi là một nhân vật nhỏ như vậy, giống như sâu kiến, không dám lộ mặt cho nhân vật kia! Nếu không sẽ bị một ngón tay nghiền chết." Mộc Tịch ủy khuất chu môi: "Nếu tôi có Mộ tổng bao bọc, giống như cô, khẳng định như con cua, xông pha!" "..." Con cua?! Đây là cái gì hình dung từ. Vân Thi Thi nhất thời dở khóc dở cười. "Đi! Khác âu khí, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi."