Người đàn ông lại lần nữa trầm mặc. "Đã tỉnh, cũng không cần phải vờ ngủ nữa!" Anh nói như vậy, Vân Thi Thi lại vẫn thờ ơ, nhắm chặt hai mắt. Vật nhỏ này! Đây là thích ăn đòn. Người đàn ông nghĩ như vậy, liền hơi lấn thân thể qua, nửa người nhẹ nhàng đè lên trên cô, cô đã vờ ngủ, không nguyện ý thanh tỉnh đối mặt, như vậy anh liền phải làm cho cô tỉnh táo lại. Bàn tay thò vào vạt áo cô, dọc theo da thịt trơn mềm, một đường đi lên trên. Thân thể của anh nóng hổi, đầu ngón tay lại thấm hơi lạnh, lúc xẹt qua da thịt cô, mang đến một trận co rúm lại khiến người ta bất an. Vân Thi Thi bỗng nhiên cầm cánh tay của anh, trong bóng tối, chậm rãi mở mắt, ngoài cửa sổ ánh trăng rọi vào, đồng tử như mã não, phóng ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ. "Em cuối cùng cũng đã thức?" Mộ Nhã Triết câu môi cười một tiếng. Vân Thi Thi lại lạnh lùng nói: "Vì cái gì muộn như vậy mới trở về?" "Lúc buổi tối, cùng mấy đồng nghiệp dự tiệc." Vân Thi Thi lại hỏi: "Mấy ngày nay, vì cái gì không gọi điện thoại cho em?" Anh thản nhiên nói: "Em đang tức giận." Vân Thi Thi chua xót, hốc mắt bỗng nhiên nổi lên sắt ý, cô mở to hai mắt, hỏi lại: "Đây chính là lý do sao? Nghe thật sự rất đường hoàng. Em đang tức giận, anh liền có thể chẳng quan tâm sao? Cho nên, anh dùng phương thức lạnh nhạt, mà đối xử với em?" Mộ Nhã Triết lặng yên. Vân Thi Thi hít thật sâu một hơi khí lạnh, lập tức lại nói: " Em thừa nhận, ngày đó giọng điệu em nói chuyện có chút nặng, có lẽ đâm trúng anh, nhưng anh không phải là không như thế?" "..." Đã nói đến một bước này, dứt khoát như vậy, xem như đem cả không thoải mái chôn giấu tận đáy lòng mấy ngày nay, toàn bộ phát tiết ra đi. "Lúc em chưa từng xuất hiện, anh cũng như vậy đối với Tống Ân Nhã sao? Lúc cô ta tức giận, hoặc là cố tình gây sự, anh cũng sẽ lạnh nhạt với cô ta như vậy? Chẳng quan tâm?" Mộ Nhã Triết không nói lời nào, ngay cả giải thích cơ bản đều không có. Vân Thi Thi lành lạnh cười: "Không phải như thế đi. Anh có thể nhẫn nại dỗ dành cô ta, mặc cho cô ta kiêu căng, hồ nháo, thế nhưng..." Từ trong miệng Tống Ân Nhã, cô hiểu rõ là, Mộ Nhã Triết cưng chiều cô ta, cơ hồ không có giới hạn. Mặc kệ cô ta kiêu căng, tùy hứng, cố tình gây sự thế nào, anh đều bao dung. Nhưng vì sao... Đối với cô lại là như thế này? Không công bằng biết bao! Cô là vợ anh mà! Mặc kệ là từ mặt cảm tình, hay là trên danh nghĩa, cô là vợ danh chính ngôn thuận của anh! Có lỗi lớn gì, lại để anh không chút kiêng kỵ lạnh nhạt cô nhiều ngày như vậy. Mỗi ngày cô đều bất an, nghi kỵ, không biết tâm tư anh rốt cuộc là như thế nào. Cô không trở về thủ đô, một phần, là vì chăm sóc Hoa Cẩm, một phần nữa, lại là không biết sau khi quay về, như thế nào đối mặt với anh. Vân Thi Thi chịu đựng chua xót, gằn từng chữ hỏi: "Em có phải không đáng để anh thương yêu." "Em nói chuyện nhất định phải có gai như thế?" "Em chỉ muốn biết, trong lòng anh, rốt cuộc là em qua trọng, hay là Tống Ân Nhã quan trọng?" Cô cố chấp hỏi. Cho dù, trong lòng cô biết rất rõ ràng đáp án này, vô luận là từ chỗ Tần chu, hay là từ chỗ nhưng người khác gần gũi với anh, Lục Cận Dự cũng được, Khương Thân cũng được, đều nói, trọng lượng cô trong mắt anh rất nặng. Nhưng cô vẫn không dám vững tin, muốn đích thân từ trong miệng anh chứng thực. Chỉ có từ miệng anh thốt ra lời đó, cô mới dám xác định. "Tại sao phải hỏi vấn đề này?" Anh không hiểu cô cố chấp, không hiểu cô đến tột cùng muốn từ chỗ anh, có được đáp án như thế nào.