Vân Thi Thi mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Hoa Cẩm thống khổ thu vào trong mắt cô. Anh ta khó khăn bò tới, đưa tay ra với cô. "Bắt lấy tôi... Nắm tay tôi..." Vân Thi Thi thở gấp, lắc đầu. "Không được... Anh không bắt được tôi..." "Tin tưởng tôi." Hoa Cẩm ẩn nhẫn đau nhức kịch liệt, nhất quyết đưa tay: "Bắt lấy tôi..." Vân Thi Thi chần chừ thử buông tay trái, nhưng mà buông lỏng một đốt ngón tay, thân thể liền bỗng nhiên trầm xuống, suýt nữa không thể bám mà rơi xuống. Giờ phút này, toàn thân cô đều căng thẳng, tất cả thần kinh đều giằng co đau đớn. Cho dù là một ngón tay nới lỏng, trọng lượng toàn thân cô sẽ mất đi trọng tâm. Nếu buông một bàn tay ra, Hoa Cẩm không cách nào kịp thời bắt được cô, như vậy cô sẽ rơi xuống dưới. "Hoa Cẩm, tôi còn có thể kiên trì..." "Thi Thi, lực cánh tay của cô, căn... căn bản không kiên trì được bao lâu!" Vẻ mặt Hoa Cẩm ngưng trọng và nghiêm túc, không còn nghiền ngẫm nói giỡn như trước: "Không tới một phút đồng hồ, cô sẽ không kiên trì nổi!" Trong lượng của phụ nữ, căn bản là không cách nào đánh đồng với đàn ông. Tình trạng trước mắt, cho dù là một người đàn ông, đều không thể không có bất kỳ người nào tương trợ, biến nguy thành an. Huống chi là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt! "Ngoan, nghe lời, tôi nhất định sẽ bắt được cô! Tin tưởng tôi, được không?" "..." Vân Thi Thi do dự như cũ, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rỉ ra trên trán. "Nếu như, tôi không bắt được cô, tôi sẽ ở cùng cô." Hoa Cẩm gạt ra một nụ cười khổ sở, cố gắng vươn tay với cô: "Tin tưởng tôi, Thi Thi..." "Tôi..." "Tôi không muốn cô chết!" Hoa Cẩm thống khổ nói, " Van xin cô, bắt lấy tôi..." Vân Thi Thi cắn răng, cũng không lo được nhiều như vậy, nhắm mắt lại, quyết định chắc chắn, bỗng nhiên buông lỏng tay trái, liều mạng với tới. Mắt thấy buông lỏng một tay ra, lực lượng tay phải không đủ chèo chống trọng lượng thân thể, mắt thấy một giây sau, cô sẽ rơi xuống dưới. Chẳng qua trong nháy mắt... Hoa Cẩm chìa tay ra, bắt lấy cánh tay cô. "Tôi bắt được cô rồi." Anh ta ngạc nhiên mỉm cười, nhìn về phía cô, mặt mũi cũng đã tràn đầy mồ hôi lạnh. "Hoa Cẩm..." Vân Thi Thi cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, thở gấp gọi tên anh ta, nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt. Hoa Cẩm giật mình chốc lát, lại câu môi cười một tiếng, lập tức, dùng hết toàn lực, nắm lấy cánh tay cô, lôi cô lên. Ở trong mắt Vân Thi Thi, Hoa Cẩm gầy yếu dường như không chịu nổi một kích, vô cùng gầy gò, lại không biết trong cơ thể của anh ta lại có sức lực lớn vậy. Tuy mười mấy giây, lại giống như một thế kỷ, anh ta lôi cô lên. Vân Thi Thi vịn mặt đất, cố gắng leo lên, nằm rạp trên mặt đất, mệt mỏi thở hồng hộc. "Cảm ơn..." Vân Thi Thi ngẩng đầu, lại trông thấy Hoa Cẩm giống như hao hết tất cả sức lực, nằm trên mặt đất, đã bất tỉnh nhân sự. "Hoa Cẩm?" Cô đưa tay, nhẹ nhàng đẩy bờ vai của anh ta, ánh mắt nhìn thoáng qua thân thể của anh ta, một vũng máu đọng nhìn thấy giật mình! Quay đầu lại, một đoạn vết máu dài. Anh ta đúng là miễn cưỡng bò tới. Bụng bị thương tổn, khiến máu từ vết thương tràn ra ngoài. "Hoa Cẩm...? Hoa Cẩm... Anh mau tỉnh, anh đừng làm tôi sợ!" Vân Thi Thi kinh hoảng bưng lấy mặt anh ta, vỗ rồi vỗ. Nhưng mà Hoa Cẩm lại không có phản ứng chút nào như cũ.