"Cô mới là kẻ giết người tàn nhẫn! Là cô, không phải tôi! Tất cả mọi chuyện xảy ra với tôi ngày hôm nay, đều chính là do cô hại tôi!" Sau giây phút ngắn ngủi mất đi ý thức của Mộ Uyển Nhu, lòng thù hận của cô ta lại khôi phục, gương mặt bộc phát sự hung ác dữ tợn, nhìn chằm chằm cô giống như con dã thú. Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào, có thể biểu hiện ra sự hung hãn của dã thú. Lệ khí trên người Mộ Uyển Nhu, giống như một ác ma đáng sợ kinh người! "Tôi giết cô! Tôi giết cô!" Mộ Uyển Nhu tuyệt vọng khàn khàn rống lên, vang vọng trong sân thượng rộng rãi, bầu không khí đầy sát ý. Không biết sức mạnh đáng sợ từ đâu ra mà hồi phục, cô ta chợt đứng dậy, lại một lần nữa giằng co với Vân Thi Thi. Hai người lăn xuống gần chỗ mép sân khoảng mấy mét, người này một đấm, người kia một đấm, đánh nhau liên hồi. Khoảng cách còn mấy mét nữa đến mép sân, nhìn xuống phía dưới, là tòa nhà chọc trời cao hơn một trăm mét. Một khi trượt chân té xuống dưới, đủ để tan xương nát thịt. "Giết cô! Giết cô! Vân Thi Thi! Cô đáng chết, cô đáng chết! Cô đi chết đi!" Mộ Uyển Nhu vừa rống lên, vừa điên cuồng đánh cô. Vân Thi Thi vừa chống đỡ, vừa đánh trả, hai người đều bị thương tích khắp người. Nhất là Mộ Uyển Nhu, vô cùng thê thảm, chẳng những trên mặt đầy vết thương, đằng sau ót máu chảy ròng ròng, bộ đồ bệnh nhân trên người bị xé rách tan nát. Vân Thi Thi thì đỡ hơn, chỉ là khóe miệng bị rách một chút, trên trán có một vết thương không ngừng chảy máu. Quần áo do lăn lộn nãy giờ nên dính đầy bụi bặm. Cuối cùng Mộ Uyển Nhu cũng ra tay được, thừa dịp Vân Thi Thi xuất thần để lộ kẽ hở, lần nữa bóp cổ cô. Vân Thi Thi hít thở không thông, trước mắt tối sầm, cổ họng bị đè ép, cảm thấy như sắp đứt hơi. Đang lúc cô tưởng mình sắp ngất đi thì --------- "Ầm" một tiếng! Một giây sau, Mộ Uyển Nhu trừng to mắt, cơ thể cứng đờ, ngay sau đó chật vật lăn qua một bên. Vân Thi Thi khó khăn mở mắt, che cổ họng, cực kỳ đề phòng xung quanh. Gương mặt khẩn trương của Hoa Cẩm chợt xuất hiện. "Thi Thi..." Anh ta đỡ cô lên, ôm vào trong lòng, đau lòng nhìn cả người cô đầy vết thương, ứa nước mắt. "Đừng sợ, là anh, Hoa Cẩm đây, thật xin lỗi! Anh đã tới chậm!" Vân Thi Thi theo bản năng phòng bị, muốn tránh thoát, Hoa Cẩm vội vàng dịu dàng an ủi cô, rốt cuộc cũng làm cô bình tĩnh trở lại. Lúc đầu, khi Vân Thi Thi rời khỏi phòng, Hoa Cẩm định nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ thế nào, cũng cảm thấy thật kỳ quặc. Bằng sự hiểu biết của anh ta về Tần Chu, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì, mà không nói trong điện thoại, không nói trong phòng, lại hẹn lên tầng thượng để nói. Cố tình, hệ thống camera theo dõi của khách sạn lại bị xâm lấn, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Quá kỳ lạ. Hoa Cẩm lo lắng, vì vậy vội vàng chạy lên tầng thượng. Lên tầng thượng có hai lối đi. Vân Thi Thi đi cửa A, anh ta lại đi cửa B. Cửa B đã đóng, khóa lại, giữa cửa A và cửa B có một cái hành lang thông qua nhưng đã bị chặn, không cách nào qua được, bất đắc dĩ, anh ta không thể làm gì khác hơn là đi vòng lại đường cũ, chạy lên cầu thang, cửa A còn chưa khóa. Lên tới tầng thượng, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hồn bạt vía. Hai người phụ nữ đang lăn lộn đánh nhau trên mặt đất, khoảng cách tới phần mép sân, chỉ còn có mấy mét. ________