Tống Ân Nhã ngẩn người nhìn theo bóng dáng anh đang rời đi, theo bóng lưng lạnh lùng quyết tuyệt của anh, nước mắt của cô ta rơi xuống không ngừng. Trong lòng Tống Vân Tích đau như bị đao cắt, đi đến bế cô ta lên đặt lên giường, cúi đầu xuống lại nhìn thấy mu bàn tay cô ta đầm đìa máu, ánh mắt anh ta vô cùng kinh hãi! "Em làm sao vậy?" Giang Khởi Mộng lập tức nói: "Chắc là rút kim truyền rồi, để mẹ đi kêu y tá tới." "Không được đi!" Tống Ân Nhã lại nổi loạn: "Mấy người đừng có để ý đến con nữa, có được không hả?" "Đừng có làm loạn nữa!" Tống Vân Tích quát lớn, thái độ cứng rắn. Nhưng lúc này thái độ cứng rắn như vậy chỉ càng làm cô ta trở nên kích động hơn. Tống Ân Nhã đẩy anh ta ra, kéo chăn lên che kín mặt, để mặc cho bản thân được khóc một cách thoải mái. "Đừng có để ý đến em nữa! Đi đi, đi hết đi! Để cho em tự sinh tự diệt!" Tống Vân Tích nghe vậy thì nổi giận mắng cô ta: "Em lại nói hươu nói vượn cái gì đấy? Sao anh có thể để mặc em được? Rốt cuộc là em đang nổi điên cái gì hả? Vì một người đàn ông mà còn định tự hành hạ mình thành cái dạng gì nữa?" Giang Khởi Mộng hết sức đau lòng, tiến lên kéo ống tay áo của Tống Vân Tích, không để anh ta nói tiếp nữa. Tống Vân Tích đẩy tay bà ra: "Mẹ! Tại sao chuyện đến nước này rồi mà mẹ còn bao che cho nó nữa?" "Em gái con đã đủ khổ sở rồi, con đừng có làm con bé kích động nữa!" Giang Khởi Mộng đau lòng nói. "Kích động? Con chỉ muốn mắng nó, tốt nhất là mắng cho nó tỉnh ra thì thôi! Mẹ xem nó đi, bây giờ nó thành cái dạng gì rồi? Cắt cổ tay tự sát sao? Để truyền ra ngoài chẳng phải là trở thành câu chuyện cười cho người ta hay sao? Đường đường là cô chủ nhà họ Tống, lại vì một người đàn ông mà không thèm để ý đến luân lý thế tục, nổi điên thành cái dạng này! Tự con cũng thấy mất mặt thay cho nó!" Tống Ân Nhã lập tức ngẩng đầu lên cãi ngang: "Tống Vân Tích, anh nói đủ chưa? Em cần anh lo sao? Anh chê em làm anh mất mặt thì đừng có quản em nữa!" "Em...!" Tống Vân Tích chỉ tay vào mặt cô ta, không kìm được tức giận. Nhưng Tống Ân Nhã lại ngẩng cao đầu trợn mắt nhìn lại anh ta. Tống Vân Tích tức giận hất tay một cái: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em và chú Mộ căn bản là không có khả năng, đâu phải là anh chưa từng khuyên em sớm bỏ phần tâm tư đó đi! Nhưng em bây giờ thì sao, làm loạn đến mức này, giao tình giữa hai nhà Mộ Tống cũng phải cắt đứt đến nơi rồi!" Tống Vân Tích nói xong lại quay đầu trừng cô ta: "Ân Nhã, em không còn nhỏ, không còn là một đứa trẻ bảy, tám tuổi nữa, đừng có tùy hứng như thế!" "Em mặc kệ! Cho dù em không chiếm được anh ấy thì cũng sẽ không để cho bất kỳ ai khác giành mất anh ấy!" Tống Ân Nhã vùng vằng nói. Tống Vân Tích tức đến mức nghẹn họng, không còn lời nào để nói. Nếu không phải Giang Khởi Mộng bao che thì anh ta đã sớm cho Tống Ân Nhã một bạt tai rồi! Tại sao cô em gái không hiểu chuyện này của anh ta lại bướng bỉnh, càn quấy đến như vậy chứ? Khó trách chú Mộ tức giận như thế. Đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào thì cũng sẽ cảm thấy Tống Ân Nhã quá mức cố chấp và ngu xuẩn. Giang Khởi Mộng đứng bên cạnh, nhìn cô con gái yêu của mình chật vật như vậy thì vừa đau lòng lại vừa tự trách mình. Tốt xấu gì thì cũng không thể để chồng bà ta biết chuyện này được. Nếu không chắc chắn Tống Ân Nhã sẽ bị ông nhốt trong nhà. Tống Vân Tích lắc đầu, đương nhiên cực kỳ thất vọng về đứa em gái của mình: "Trước kia cả nhà đều chiều chuộng em nên mới tạo thành cái tính cách bướng bỉnh ngông cuồng này của em. Bây giờ anh hối hận không kịp rồi!" Tống Ân Nhã sinh sau Tống Vân Tích, khi đó Tống Ân Hi còn chưa ra đời. Có thể nói là cô ta được hưởng muôn vàn sủng ái của tất cả mọi người.