Đầu dây bên kia, giọng nói của Cung Kiệt vô cùng dịu dàng. Vân Thi Thi cười: "Người bận rộn, rốt cuộc cũng nghỉ ngơi rồi sao?" Cung Kiệt mím môi cười, sau đó nói: "Ừ! Chị, em muốn đi dạo quanh thành phố, đáng tiếc là không tìm được người dẫn đường. Chị xem, phải làm sao bây giờ?" "Được rồi, như vầy đi, buổi chiều chị qua đón em, dẫn em đi chơi. "Được." Vân Thi Thi về đến nhà, thay một bộ quần áo, khoác cái áo dày cộm bên ngoài, đội mũ, đeo kính, mang khẩu trang, trang bị kỹ lưỡng rồi ra khỏi nhà. Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong trẻo, ánh nắng tươi sáng, ra ngoài đi dạo là thích hợp nhất. Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi đã nghĩ kỹ, hôm nay không phải ngày lễ, đi tham quan sở thú là một lựa chọn hoàn hảo. Cung Kiệt gửi địa chỉ cho cô, Vân Thi Thi đến đó, là trụ sở tập đoàn Nhạc Trí. Vừa lái xe vào bên trong, Vân Thi Thi đã bị choáng ngợp bởi sự đồ sộ ở đây. "Tòa nhà thật khí phách!" Tập đoàn Nhạc Trí, nơi cung cấp đồ chơi lớn nhất thế giới, danh tiếng lừng lẫy, hai năm trước chỉ là một xưởng sản xuất đồ chơi trẻ em, mà hôm nay, sau hai năm phát triển, đã trở thành bá chủ, là thương hiệu hàng đầu thế giới, rất được trẻ em yêu thích. Lúc trước cô mua quần áo cho Hữu Hữu, toàn là đến cửa hàng của thương hiệu Nhạc Trí để mua, phục vụ chuyên nghiệp, giá cả không tính là quá đắt, rất hợp túi tiền, hơn nữa, chất lượng cũng rất tốt. Hữu Hữu rất yêu thích sản phẩm của nhãn hiệu này. Thật không ngờ, trụ sở Nhạc Trí lại khí phách như vậy. Nhưng mà, sao Cung Kiệt lại ở chỗ này? Sau khi Cung Kiệt lên xe, Vân Thi Thi liền hỏi: "Sao em lại ở đây?" "À... Bởi vì Hữu Hữu..." Cung Kiệt giật mình, theo bản năng tìm một cái cớ, may là chưa nói cái gì, nhớ tới những lời dặn dò của Hữu Hữu, nhất định phải giữ kín bí mật này giúp cậu, nên chợt dừng lại, không có nói tiếp. "Hữu Hữu làm sao?" Vân Thi Thi ngờ vực, khó hiểu. "Không phải Hữu Hữu rất thích đồ chơi của Nhạc Trí sao? Trùng hợp, công ty này cũng là bạn bên đối tác của em, cho nên, thuận tiện em muốn đến đây khảo sát một chút." Cung Kiệt giải thích. Lúc này Vân Thi Thi mới hiểu ra, gật đầu cười: "Ừ, Hữu Hữu rất thích đồ chơi của Nhạc Trí, yêu thích không buông tay." Cung Kiệt mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Cái gì mà yêu thích không buông tay chứ, bất quá cũng chỉ là biểu hiện giả dối có được không? Trên thực tế, Hữu Hữu là người thiết kế mấy món đồ chơi đó, trong phòng của cậu có cất một xấp rất dày mấy bản vẽ đồ chơi, trước khi được đưa ra thị trường, phải trải qua sự kiểm duyệt của cậu, nếu còn chưa đạt tiêu chuẩn, phải đợi chỉnh sửa lại cho hoàn thiện rồi, mới đưa qua nhà máy bắt đầu công đoạn sản xuất. Có món đồ chơi còn chưa được bán trên thị trường, nhưng cậu đã được chơi chán. Hữu Hữu từng kể lể với anh: "Mẹ mà tặng quà cho cháu, không có cái gì mới hết. Ngoài đồ chơi của Nhạc Trí, thì cũng là mấy sản phẩm thông minh của Nhạc Trí thôi, có thể nói, mỗi một món quà mẹ tặng cháu đều là hàng của cháu thiết kế ra. Cháu lại còn phải giả bộ rất thích, nếu không, sợ mẹ sẽ suy nghĩ lung tung." "Có nghĩa là, thiết kế của cháu rất tốt, rất được ưa chuộng trên thị trường." Hữu Hữu bất đắc dĩ vỗ trán: "Chỉ là, món đồ chơi nào cháu cũng đã sớm được thử qua rồi, có chơi nữa cũng không thấy cảm giác gì." Nghĩ tới đây, Cung Kiệt không ngừng cười trộm. Người chị ngốc nghếch này của anh, sợ là sẽ không bao giờ biết được, vị chủ nhân của tập đoàn Nhạc Trí chính là con trai bảo bối của chị ấy! "Chị, chị đã nuôi dạy Hữu Hữu như thế nào vậy?"