Từ khi cậu có thể nhận thức được, cậu đã biết cậu là một đứa trẻ không cha. Ban đầu, cậu cũng không có cảm giác gì lắm, cha chẳng qua là một ảo tưởng tồn tại trong cậu, còn mẹ luôn chân thành ở bên làm bạn với cậu, yêu thương cậu, che chở cậu. Trẻ con nhạy cảm, mặc dù chưa ghi nhớ được nhiều, mặc dù ngây thơ, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm che chở của cha mẹ. Bời vì là gia đình đơn thân, khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu, khi Vân Thi Thi sinh Vân Thiên Hữu vẫn đang tuổi đi học, chẳng biết tại sao, tin nàng chưa kết hôn đã sinh con lan truyền ở trường học gây xôn xao dư luận. Nhất thời, lời đồn đại về Vân Thi Thi một truyền mười, mười truyền trăm, châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối, những nữ sinh bình thường vốn hay ganh ghét nàng liền yêu cầu trường học đuổi học cô. Vì chuyện này, Vân Thi Thi phải tạm nghỉ học nửa năm. Dưới sự nỗ lực của Vân Nghiệp Trình, hiệu trưởng mới bất đắc dĩ bảo vệ hồ sơ của cô, nhưng dù vậy, cô cũng mất đi cơ hội nổi tiếng. Sau khi Hữu Hữu có nhận thức, cũng từng khóc nháo muốn cha. Ở vườn trẻ, cậu thấy cảnh tượng một nhà ba người hòa thuận vui vẻ của các bạn học, trong lòng, không phải không hâm mộ! Lúc này cậu mới sâu sắc cảm nhận được, trong gia đình, luôn phải có một người đàn ông đội trời đạp đất. Không có đàn ông, sẽ bị người khác coi thường! Cô nhi quả phụ, cậu và mẹ chịu không ít sự khinh thường, tư vị bị người ta thờ ơ, cả đời Hữu Hữu khó mà quên. Mỗi đêm khuya, Vân Thi Thi thỉnh thoảng sẽ ngồi ở đầu giường, chảy nước mắt nhìn cậu, hối hận trước đây đã giữ cậu bên cạnh. “Nếu không đưa con đi, con chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.” Nhưng cậu không hề ngủ, hai mắt cậu nhắm lại, Hữu Hữu có thể cảm giác được giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má cậu. “Để bảo vệ cháu, để cháu không phải chịu tổn thương, mẹ luôn nhân nhượng. Mẹ cho rằng có thể giấu được cháu, nhưng cháu đều đã thấy hết rồi!” Hữu Hữu hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên sự kiên định không hợp với tuổi. “Mẹ không đủ mạnh mẽ, cháu sẽ mạnh mẽ thay mẹ! Trong nhà không có người đàn ông chống đỡ, cháu sẽ gánh vác hết!” Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Lâm, thấy chú ấy đã lệ rơi đầy mặt, đau lòng nhìn mình. Hữu Hữu rùng mình: “Quản lý Lý, chú khóc cái gì vậy?” “Giám đốc Vân, tuổi thơ của cháu thật đáng thương! Không ngờ...” Viền mắt Lý Hàn Lâm hồng hồng nhìn cậu. Hữu Hữu khinh bỉ nhìn ông: “Đàn ông đàn ang mà khóc thành như này, quá khó coi.” Lý Hàn Lâm nghẹn lời. “Giám đốc Vân, chú đang đau lòng cho cháu đó!” Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Thương cháu, thì lát nữa mẹ của cháu xuất hiện, nhất định phải chụp thật đẹp cho cháu.” “Làm sao đây...” Vân Thiên Hữu xoay người, nhìn dung nhan tinh xảo của Tiểu Dịch Thần, ảo não cau mày: “Quả nhiên, không có cách nào chia sẻ mẹ với một đứa trẻ khác.” Mẹ là của cậu, một mình cậu, phần yêu thương này, cậu không muốn cùng hưởng với bất kì ai. Dù là cha cậu, anh trai ruột của cậu, cũng không thể! Đại sảnh vũ hội, trong đám người, tia flash sáng nhấp nháy. Tiểu Dịch Thần bị những ánh đèn này làm đau mắt. Cậu lấy hai tay dụi dụi mắt, Mộ Nhã Triết thấy vậy, mắt ra hiệu, lập tức có trợ lý tiến lên ngăn cản những kí giả truyền thông điên cuồng này. “Không nên dụi!” “Cha...” Tiểu Dịch Thần bỗng xoa xoa ngực, mày nhíu thật sâu: “Ngực con hơi khó chịu.”