Cung Kiệt quay người lại, nâng cổ tay lên, hất ly rượu đỏ trong tay lên mặt cô ta. "Ào..." Vân Thanh Miêu phục hồi tinh thần, rốt cuộc cũng nhìn rõ vừa rồi người đàn ông này đã làm gì trước mặt cô ta! Anh hắt rượu đỏ lên mặt cô ta, từng giọt từng giọt chảy dọc theo sườn mặt cô ta, cuối cùng rơi xuống váy, khiến cô ta trở nên chật vật trước mặt bao nhiêu người. Cung Kiệt lạnh lùng nhìn cô ta, cất giọng trầm thấp: "Đừng có dùng cái tay bẩn thỉu của cô chạm vào người tôi!" Vân Thanh Miêu há hốc miệng, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, trong lòng vừa khổ sở vừa cảm thấy vô cùng nhục nhã. "Tôi... Tôi không có ý gì khác, chỉ là..." Cung Kiệt không kiên nhẫn, cắt ngang lời cô ta: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cô khiến cho tôi có ác cảm, cho nên tốt nhất là cô cách xa tôi một chút!" Vân Thanh Miêu cực kỳ xấu hổ, đứng sững tại chỗ, bàn chân dường như không cách nào nhúc nhích nổi. Khách khứa đều quay sang nhìn cô ta, Vân Thanh Miêu đứng lặng giữa lời bàn tán xì xào của mọi người. Vân Thi Thi nghe được tiếng động lạ, nâng váy đi đến, nhìn thấy một màn này thì giật mình. "Tiểu Kiệt, xảy ra chuyện gì thế?" Cung Kiệt nhìn thấy cô thì thu lại vẻ lạnh lùng trên mặt, mỉm cười dịu dàng: "Chị!" "Tiểu Kiệt, cô ta... Cô ta làm sao vậy?" Vân Thi Thi nhìn Vân Thanh Miêu đứng giữa đám người, nhìn thấy vẻ chật vật của cô ta thì hơi khó hiểu. "Không có gì, chỉ là vừa rồi cô ta dùng cái tay bẩn thỉu của mình để chạm vào người em thôi, em không thích!" Cung Kiệt nói xong, giọng nói lại trở nên lạnh lẽo: "Nếu hôm nay không phải ngày vui của chị thì cô ta đừng hòng giữ lại được cái tay này nữa." Giọng nói của anh không lớn nhưng lại truyền đến tai Vân Thanh Miêu rất rõ ràng. Cô ta vừa nghe như vậy thì vô cùng sợ hãi, không nhịn được rùng mình một cái. Lời này không phải là nói chơi! Trước kia, trong một buổi tiệc tư nhân, có một cô gái vì muốn đoạt được Cung Kiệt mà giở trò với chén rượu của anh, đến lúc Cung Kiệt phát hiện ra thì lập tức phế một cánh tay của cô ta. Có lẽ, nhìn bề ngoài thì anh có vẻ là người ôn hòa dịu dàng, thế nhưng sự dịu dàng này của anh chỉ dành cho Vân Thi Thi. Ngoại trừ cô, Cung Kiệt đối với những người phụ nữ khác đều hết sức lạnh lùng. Về điểm này, coi như hôm nay Vân Thanh Miêu đã được lĩnh giáo triệt để! Lúc này, cô ta vừa uất ức vừa xấu hổ, đưa tay lên che mặt, nâng váy lên vội vàng chạy đi. Vân Thi Thi hơi nhíu mày nhưng không biết phải nói gì. Cung Kiệt thấy cô cau mày thì có chút căng thẳng: "Chị, có phải chị giận em rồi không?" "Sao có thể chứ?" "Em thấy sắc mặt chị không được tốt lắm." "Chị không giận đâu." Vân Thi Thi cười bất đắc dĩ: "Nhưng mà Tiểu Kiệt à, có một số người, em không cần phải để ý làm gì!" Cung Kiệt có chút áy náy nói: "Xin lỗi chị, lần sau em sẽ cố gắng kiềm chế." Cô nhẹ nhàng sờ đầu Cung Kiệt, trong mắt đầy vẻ bao dung. Vân Thanh Miêu trở lại phòng, Vân Cầm Lệ cũng đuổi theo, nhìn thấy Vân Thanh Miêu khóc rống lên trong góc. "Chị, sao chị lại khóc?" Vân Cầm Lệ đi tới, nhìn thấy Vân Thanh Miêu đang che mặt khóc nức nở thì trong ánh mắt lại xẹt qua một tia rét lạnh, sau đó cất giọng an ủi: "Được rồi! Đừng khóc nữa, chỉ là chút việc cỏn con, không đến mức như vậy chứ..."