Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: “Có chỗ dựa của em, anh rể em chắc chắn không dám bắt nạt chị rồi. Nhưng mà san bằng Mộ thị, lời này của em không phải quá khoa trương rồi sao! Tuy em nói như vậy, chị biết em đang nói đùa, nhưng anh rể em không biết, còn tưởng rằng em là phần tử khủng bố đấy!” Khóe môi Cung Kiệt giật giật một phen, trái tim trống rỗng. Một câu trở thành sự thật. … Trong lòng anh thật sự khủng hoảng một phen. Chị à, làm sao chị biết em trai chị là phần tử khủng bố? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông trong truyền thuyết? Cung Kiệt lập tức loại bỏ nghi ngờ. Chắc là chị nói đùa thôi! Anh giấu diếm thân phận tốt như vậy, sao cô có thể biết anh là phần tử khủng bố được? Chỉ là nghiêm túc mà nghĩ, anh còn chưa là phần tử khủng bố chân chính. Anh lợi hại hơn phần tử khủng bố một chút, đẳng cấp cao nhất mà thôi. Có thể nói như này, nếu tập đoàn Cự Phong gián đoạn vận chuyển vũ khí trong khu vực lớn, có thể nói, hơn phân nửa phần tử khủng bố trên thế giới này có thể không tiếp tục kinh doanh, ở nhà không có việc gì làm rồi! Tập đoàn Cự Phong làm chủ vũ khí trên thế giới, phần tử khủng bố có thể địch nổi sao? Cung Kiệt lập tức làm nũng dời đi đề tài: “Được rồi! Chị, vậy mà chị nói em trai ruột của mình giống như phần tử khủng bố vậy, em rất đau lòng.” Vân Thi Thi cười bất đắc dĩ. “Có ai nói chuyện với em mà mang theo uy hiếp giống như phần tử khủng bố không!” “A…” Mồ hôi Cung Kiệt chảy ra. Phong cách thói quen nói chuyện như vậy, sửa không được thôi. Nhưng mà… Chị gái bất công… Rõ ràng chị ấy đang bảo vệ anh rể! Anh rất ấm ức! Cung Kiệt tức giận trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết một cái. Mộ Nhã Triết cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, ngoái đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt âm u oán hận của Cung Kiệt. Tầm mắt hai người đàn ông giao nhau lần thứ hai, một trận lửa bùng lên. Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua Cung Kiệt, lập tức nhếch môi cười, trầm giọng nói: “Em yên tâm, anh biết em vợ chỉ nói đùa thôi, sợ em chịu ấm ức nên mới nói như vậy, cho nên không phải là thật!” Nói thì nói như vậy, người đàn ông vẫn nhịn không được yên lặng oán thầm trong lòng. Nói thật, anh kỳ thật vẫn cố gắng gượng mình rất tốt! Người đàn ông trước mắt này, tuy còn trẻ tuổi nhưng khẩu khí liều lĩnh ngạo mạn, dám uy hiếp anh như vậy. Kỳ thật anh cũng muốn lĩnh giáo một phen, Cung Kiệt này rốt cuộc có thủ đoạn và năng lực gì, có thể san bằng Mộ thị trong vòng một đêm! Chẳng lẽ anh cho rằng Mộ thị ngồi không? Nói san bằng liền san bằng, không chịu được sao. Khương Thân và Lục Cận Dự đứng bên cạnh nghe được mê mang, nhìn nhau, lại không biết đây là tình huống gì. Em vợ? Chị gái? Anh rể sao? Quả thực nghe như lọt vào sương mù. Trước mắt đang diễn vở tuồng náo nhiệt nào thế? Lục Cận Dự di chuyển ánh mắt qua lại giữa Vân Thi Thi và Cung Kiệt để đánh giá, tâm tư của anh tinh tế hơn Khương Thân, lập tức phát hiện vẻ mặt Cung Kiệt và Vân Thi Thi có nhiều nét tương đồng, lúc này mới hiểu hai người rốt cuộc có quan hệ gì. Chị em ruột sao? Lục Cận Dự có chút kinh ngạc chỉ vào Cung Kiệt nói: “Chẳng lẽ… Người đàn ông tự nhiên xuất hiện này là em trai của chị dâu sao?” Vân Thi Thi có chút xấu hổ cười: “Ừm… Nó là em trai của tôi. Làm sao vậy?” “Bộ dạng rất giống.” Vân Thi Thi giải thích: “Chúng tôi là song bào thai, cho nên lớn lên giống nhau cũng là chuyện bình thường!” “Song bào thai sao?”