Vân Thi Thi cực kỳ bất ngờ và vui vẻ, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn qua cửa số có thể nhìn không xót thứ gì đến biển cả bát ngát xanh thẳm, bờ cát trắng tinh, những con hải âu tận tình bay lượn. Mặt cỏ xanh nhạt dĩ nhiên đã được trang trí. Nhìn từ nơi đây vừa lúc có thể nhìn thấy vườn hoa phía sau tòa nhà, hoa tươi tranh nhau phô bày sắc đẹp, đẹp không sao tả xiết! Đây không phải lần đầu tiên cô đi đến nơi này, cảnh sắc lần trước cô nhìn thấy khác hoàn toàn bây giờ! Xem ra người đàn ông nào đó gắng sức, làm theo mơ ước của cô, trang trí lại nơi này một lần nữa. Rất đẹp. Thật sự rất đẹp! Nếu có thể, cô thật sự muốn sống cả đời ở nơi này, có bao nhiêu hạnh phúc! Cô thích nhất biển cả xanh thẳm, cùng với bờ cát trắng tinh, đây là tiên cảnh mà cô mơ ước! Vân Thi Thi ôm ngực, tim đập như sấm, tất cả mọi thứ trước mắt là bất ngờ và vui mừng lớn nhất của cô! Phía sau đột nhiên có một đôi tay vươn ra. Ngay sau đó, cô được một đôi tay có lực ôm vào lòng. Thanh âm từ tính của người đàn ông kề sát bên tai cô, vang lên: “Thích không?” Vân Thi Thi ngẩng mạnh đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy mê người của Mộ Nhã Triết, cô cười rất vui vẻ! “Thích! Em rất thích!” Vân Thi Thi còn chưa thỏa mãn quay đầu, ngó ra ngoài cửa sổ, khó có thể hoàn hồn. “Những thứ này là anh… Chuẩn bị cho em sao?” Cô có chút khó có thể tin, ảo giác giống như đang ở trong mơ! Mộ Nhã Triết cưng chiều vuốt cái mũi của cô, “Nếu không thì còn có thể là ai?” “Anh…” Vân Thi Thi nghe lời anh nói, lại cảm động một lần nữa. Người đàn ông này… Sao có thể cẩn thận như vậy chứ? Còn có, anh là con giun trong bụng cô sao? Cô nghĩ muốn cái gì, anh hình như có thể biết được vậy! Rốt cuộc là anh đã làm như thế nào? “Em thích là được rồi.” Mộ Nhã Triết nhếch khóe môi lên, cũng lộ ra ý cười vui mừng. Lúc trước anh thậm chí còn có chút khẩn trương. Trước đây anh đều định đoạt quyền sống chết trong gió tanh mưa máu, vậy mà vào lúc này có thể khẩn trương như vậy! Anh ngầm bực chính mình, đồng thời lại cẩn thận, sợ cô không thích. Hiện giờ thấy trong mắt cô lộ ra vui mừng không chút nào che dấu, trái tim của anh lúc này mới bình tĩnh. Vân Thi Thi vừa muốn nói gì, cửa đột nhiên có tiếng người gõ. Mộ Nhã Triết nói, “Vào đi!” Cửa được người ta mở ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, một nhà thiết kế ăn mặc tao nhã mang một bộ lễ phục đi vào. “Tổng giám đốc Mộ, lễ phục đã đưa đến, có thể mời cô Vân mặc thử một phen không?” Người nọ hỏi. Mộ Nhã Triết nhìn cô ta một cái, “Thử một chút sao?” “Dạ! Cô Vân, cô mặc thử xem, nếu thấy không hài lòng chỗ nào, chúng tôi lập tức phái người chỉnh sửa cả đêm!” Vân Thi Thi gật gật đầu, nói: “Được.” Mấy nhà thiết kế đưa Vân Thi Thi vào phòng thay quần áo, kéo mành lại, mặc vào cho cô. Mộ Nhã Triết ngồi bên ngoài ghế sofa đợi. Thay quần áo là khoảng thời gian dài đằng đẵng. Lễ phục xinh đẹp, tất nhiên phải trang điểm xinh đẹp mới càng xuất sắc. Anh rất có kiên nhẫn yên lặng đợi, đợi thời gian trôi qua, cho dù đợi lâu cũng nhàn hạ, thậm chí ôm chút mỏi mắt chờ mong! Đợi hơn một tiếng, khi Vân Thi Thi vén rèm lên đi ra, anh nhìn qua, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.