"Vậy thì sao?" Mộ Nhã Triết nói ánh mắt trong lúc lơ đãng, thoáng nhìn thấy được vết trầy trên cánh tay của cô, ánh mắt anh tối sầm lại, kéo áo nhìn rõ vết thương. Ngước mắt, hỏi cô: "Chuyện gì vậy?" Trên cổ tay và mu bàn tay có khá nhiều vết trầy, vết thương mặc dù không sâu nhưng cũng xước không nhẹ, rõ ràng là bị ai đó dùng móng tay cào xuống mà. Thấy vậy, anh nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vết thương trên tay này là gì vậy?" "Bị người ta cào trầy thôi." "Anh đương nhiên là nhìn ra được đây là vết cào." Giọng của Mộ Nhã Triết hơi gấp gáp: "Ai làm?" "Là mấy người vừa nãy, cảnh sát nói bọn họ là đám người dàn cảnh giả vờ bị đụng xe. Ở bệnh viện có xảy ra tranh chấp, bọn họ lôi kéo không buông, nên thành như vậy." Ánh mắt của Mộ Nhã Triết lạnh xuống vài phần, sắc mặt cũng tối xuống. Vân Thi Thi lập tức nói: "Chẳng qua cũng chỉ là mấy vết xước nhỏ, không đáng lo." "Cào như vậy mà không nghiêm trọng sao? Nhỡ như mấy người kia có bệnh lây nhiễm thì sao?" "Làm sao mà tới nỗi thế được?!" Vân Thi Thi cảm thấy bị anh hù dọa. "Em sơ suất quá! Đừng tiếp xúc quá gần với người ngoài. Có một số người trên người bọn họ có bệnh truyền nhiễm có thể lây lan qua đường máu!" Lời này thật sự là đã hù dọa cô rồi. Mộ Nhã Triết nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế salon, lấy hòm thuốc từ trên kệ xuống, mở ra, thấm cồn vào bông, sát trùng vết thương cho cô. Vân Thi Thi cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng hơi bất đắc dĩ, người đàn ông này, hình như chuyện bé xé ra to mất rồi! Cái này chỉ đơn giản là một vài vết trầy xước đâu cần phải gióng trống khua chiêng (làm nghiêm trọng hóa lên, làm lớn lên một vấn đề nào đó) mà bôi thuốc chứ! Nhưng mà nhìn anh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc như vậy, khiến cô cảm động vô cùng! Cô cứ thế yên tĩnh ngồi ở trên ghế salon, còn anh thì quỳ một chân trước mặt cô, cẩn thận dùng nước thuốc từng tí một lau qua vết thương. Anh hạ mình như vậy hầu hạ cô, Vân Thi Thi cảm thấy thích ý cực kỳ! Cô cúi đầu nhìn về phía anh, từ góc độ này, vừa may có thể nhìn thấy hàng mi cong dày rủ xuống của anh, sợi mi thuôn dài nhìn cực kỳ mê người. Cô kìm lòng không được vươn tay ra vuốt mi mắt anh. Mộ Nhã Triết chợt ngước mắt nhìn cô: "Sao vậy?" "Lông mi của anh thật là dài nha! Nhìn rất đẹp mắt." Tâm tình của Vân Thi Thi rất tốt, cười rộ lên nhìn như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ. Mộ Nhã Triết cũng cười theo cô, khóe môi cong nhẹ lên một đường cong rất gợi cảm, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Vân Thi Thi cười anh: "Lông mi tinh." Mộ Nhã Triết: "..." Cô gái ngốc! Ngoài ba chữ này ra, anh không biết nên miêu tả cô bằng từ gì mới tốt nữa. Cái gì... Lông mi yêu tinh là có ý gì. Vân Thi Thi quan sát sắc mặt của anh, khẳng định là anh không hiểu lời cô vừa nói là có ý gì, nên cũng có lòng giải thích một chút: "Anh không biết nói đùa nhỉ? Lông mi tinh là lông mi thành tinh rồi ý!" Mộ Nhã Triết "..." Bôi thuốc cho cô xong, anh dặn dò: "Nhớ kỹ không nên đụng đến vết thương, có một số chỗ có chảy máu." Vân Thi Thi nhìn, cười híp mắt: "Thuốc bôi xong rồi?" "Ừ!" Cô lập tức làm ra bộ dáng uy nghiêm của hoàng thế: "Ái khanh bình thân!" Mộ Nhã Triết "..." Nhìn thấy biểu cảm cứng nhắc nghiêm túc của anh, cô nổi lên hứng thú muốn trêu chọc anh một chút, cảm thấy như vậy có chút thành tựu nhỏ. Khoảnh khắc này nhìn người đàn ông này cũng rất đáng yêu nha! Cô thích nhất là lúc trêu chọc anh.