Tống Ân Nhã cảm thấy khó có thể thuyết phục, thầm nghĩ trong lòng, Vân Thi Thi này điên rồi sao? “Cái gì? Người đàn ông nào? Người đàn ông của cô sao?” Cô ta lặp lại một lần, lập tức mỉa mai lạnh lùng xùy một tiếng, ánh mắt lóe lên chán ghét, giống như kim đâm lên thân thể cô. “Cái gì mà người đàn ông của cô?” “Vậy tôi đổi cách nói khác.” Vân Thi Thi nhếch khóe môi, ánh mắt đông cứng lại, cô cười: “Tôi dùng tiền chính mình kiếm được, mua quần áo cho chồng tôi, nói như vậy, cô Tống, cô có thể nghe hiểu sao?” Trong nháy mắt, Tống Ân Nhã ngớ ra như bị sét đánh, sau khi phục hồi tinh thần lại, cô ta nắm chặt tay, đi đến trước mặt Vân Thi Thi, nổi giận mắng: “Tiện nhân! Vô sỉ! Người mặt dày vô địch nhất thế giới này! Vân Thi Thi, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy! Tiện nhân!” Cô ta thẹn quá hóa giận không thể khống chế, giơ cao tay lên, hướng đến mặt cô. Vân Thi Thi chặn lấy tay cô ta đang vung lên, nắm chặt cổ tay cô ta. “A - -!” Tống Ân Nhã đau đớn thét chói tai, đã thấy Vân Thi Thi nhíu mày, đôi mắt lạnh dần, cho cô ta một cái tát tàn nhẫn. “Bốp” một tiếng - - Thanh thúy không thể nghi ngờ, thập phần vang dội. Tống Ân Nhã mở to hai mắt nhìn, che đôi má nóng rát, chỉ cảm thấy nửa bên mặt bị đánh cho vô cảm. Vân Thi Thi ra tay rất mạnh và tàn nhẫn, một cái tát ra, đầu cô ta vẫn còn cảm giác dao động một chút, theo sát là ấm ức và chọc giận! Cô vậy mà dám đánh cô ta? Vân Thi Thi này, vậy mà tát cô ta! Hốc mắt Tống Ân Nhã lập tức ấm ức mà phiếm chút ẩm ướt, cô ta lập tức nhìn cô, trong mắt là tức giận, giống như rắn độc rình mồi, chậm rãi lượn vòng quanh cổ cô, lộ ra răng nanh bén nhọn và kịch độc! “Vân Thi Thi, cô đánh tôi?” “Chỉ cho cô đánh người, không cho phép tôi đánh người sao? Cô Tống, cô thật sự quá kiêu ngạo rồi đấy!” Vân Thi Thi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một lát, thấy thời gian không còn sớm, cũng không muốn ở cùng với cô ta, xoay người đang muốn đi. Tống Ân Nhã che mặt, kích động nói những lời nhục nhã Vân Thi Thi: “Vân Thi Thi! Cô đúng là có ý nghĩ kỳ lạ! Cô nói anh Mộ là chồng cô sao? Vân Thi Thi, bây giờ đang là ban ngày, có phải cô mơ mộng hão huyền rồi không, còn chưa tỉnh à!” Vân Thi Thi đột nhiên dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Chưa tỉnh, là cô sao?” “Vân Thi Thi, cô cho rằng cô là ai?? Cô chỉ là một con chim hoàng yến ở trong lồng, còn có mặt mũi để nói anh Mộ là chồng của cô sao? Không có khả năng, cả đời này cũng không có khả năng!” Nói xong, Tống Ân Nhã chỉ vào cô, hoàn toàn không thèm để ý mình đang ở nơi công cộng, không coi ai ra gì vũ nhục: “Người phụ nữ này, là một người thấp kém! Là người thứ ba! Mơ mộng hão huyền, vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, vậy mà nói ra những lời linh tinh, tiền trong tay cô không phải là lấy từ chỗ anh Mộ đấy sao! Đúng là vô sỉ hết chỗ nói, nói dối đều như thật vậy! Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?” Vân Thi Thi nghe vậy lại không thấy tức giận. Bởi vì cô cây ngay không sợ chết đứng. Tiền trong tay cô đều do chính tay cô kiếm được, hơn một ngàn vạn, số lượng không nhiều lắm, nhưng mà thu nhập cô kiếm được từ quay phim và quảng cáo, đây đều là tiền bạc cô tự mình kiếm được! Nhưng mà nhìn ánh mắt Tống Ân Nhã đỏ lên vì ghen tị, Vân Thi Thi đột nhiên nảy sinh ra ác ý. “Cho dù tiền trong thẻ này không phải là của tôi, thì thế nào?”