Mộ Nhã Triết bỗng dưng nói một câu đầy ý sâu xa. Vân Thi Thi nghe được thì mặt càng đỏ hơn: "Thật ra... Không nhất thiết phải tạo đặc quyền gì đâu! Như vậy sẽ tránh khỏi lời đồn nhảm bên ngoài!" "Em không cần phải để ý cảm nhận của người khác." Mộ Nhã Triết cười ảm đạm: "Sở dĩ anh làm như vậy chỉ vì hy vọng rằng em có thể ở cạnh anh nhiều hơn. Em đừng nghĩ ngợi nhiều." Trong lòng Vân Thi Thi cảm động, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy anh: "Thật xin lỗi... Em cũng hiểu được, từ sau khi em tham gia đóng phim thì thời gian ở cạnh anh cũng ít đi." "Hiểu được là tốt!" "..." Vân Thi Thi dở khóc dở cười, ôm lấy vai anh, lại làm nũng nói: "Nhưng mà em vẫn phát hiện ra một chuyện!" "Hử?" "Ông xã, em cảm thấy có đặc quyền là một chuyện rất tốt! Anh không biết đâu, trước kia em ở trong đoàn phim, ngay cả nhân viên công tác cũng thờ ơ với em, thế mà hôm nay lại bu quanh em xum xoe nịnh nọt, thật sự rất là buồn cười! Cảm ơn ông xã!" Nói xong, Vân Thi Thi nhẹ nhàng đặt lên mặt anh một nụ hôn. Đương nhiên Mộ Nhã Triết rất hưởng thụ nụ hôn này, nhưng trên mặt vẫn cố ý tỏ vẻ lạnh nhạt, còn hỏi lại một câu: "Muốn cảm ơn anh, chỉ như vậy là đủ rồi sao?" Vân Thi Thi cao giọng: "Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?" Mộ Nhã Triết nhướng mày, ngón tay nhẹ gõ lên môi, nhìn cô đầy ý tứ. Trong mắt Vân Thi Thi hiện lên ý cười, cô đấm lên bờ vai anh ra vẻ làm nũng, lại kề đến sát mặt anh, dịu dàng hôn lên môi anh. Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng dép loẹt xoẹt. Ngay sau đó, khi hai người còn chưa kịp né tránh, Hữu Hữu đã mở cửa đi vào, vừa đi vừa hỏi: "Cha, khi nào thì mẹ về..." Đang nói, cậu lại nhìn thấy cảnh tượng mập mờ trong thư phòng, lập tức trở nên im bặt. Hữu Hữu ngẩn ra nhìn người đang co rúc trong lòng Mộ Nhã Triết và khuôn mặt ngạc nhiên của anh, cậu bỗng nhiên há hốc mồm vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, cậu vội vàng giơ tay lên che kín mắt lại. "Cha! Mẹ! Con không nhìn thấy cái gì hết! Con không hề nhìn thấy mẹ đang hôn cha, con không thấy đâu!" Nói xong, cậu lập tức quay người lại, lon ton chạy về phòng. Vân Thi Thi nhanh chóng rời khỏi môi Mộ Nhã Triết, có chút xấu hổ đưa tay vuốt cánh môi mình, trên mặt vẫn còn sót lại hơi ấm của người đàn ông. Cô còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân của Hữu Hữu, cậu nhóc lại xuất hiện ở bên cửa, có chút xấu hổ chắp tay sau lưng, ra vẻ ngoan ngoãn nhưng hơi ngượng ngùng. "Con quên chưa nói! Chúc cha ngủ ngon! Chúc mẹ ngủ ngon! Ừm... Hai người cứ tiếp tục!" Nói xong, cậu đưa tay đóng cửa lại, lại lon ton chạy về phòng. Vân Thi Thi: "..." Mộ Nhã Triết: "..." Còn có chuyện gì xấu hổ hơn là lúc hai người đang thân mật lại bị con trai quấy rầy. Vân Thi Thi nhớ lại ánh mắt kinh ngạc vừa rồi của Hữu Hữu cùng với ánh mắt cậu nhóc khi nhìn hai người, cô bỗng dưng cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai má cũng đỏ ửng lên. Lúc này cô chỉ hận trên đất không có một cái lỗ để cô chôn cái khuôn mặt đỏ bừng này xuống. Mộ Nhã Triết có chút bất mãn kéo cô trở lại trong lòng mình, nói: "Sao hả? Không tiếp tục nữa sao?" "Để cho thằng nhóc nhìn thấy chúng ta thân mật thế này, có phải em không thể làm một người mẹ tốt hay không?" Cô có phần lo lắng.