Vân Thi Thi hơi thất thần nhìn anh. Cô thích nhìn anh như vậy. Lúc anh mỉm cười, thật là đẹp trai, trong nháy mắt anh cúi đầu, thật là dịu dàng, thật là đẹp mắt, một khắc kia, trong lòng cô đột nhiên cảm khái! Đây - - là người đàn ông của cô! Là chồng của cô, lão công của cô, cô người sẽ đi hết cuộc đời này với cô! Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô nhớ tới những lời của Vân Nghiệp Trình. Ông thúc giục cô, bảo cô hỏi anh xem, định khi nào mới làm hôn lễ. Vân Thi Thi nhíu mày, muốn mở miệng hỏi, lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống. Cô cảm thấy, nếu cô hỏi như vậy, có phải có vẻ thật là không rụt rè không! Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Mộ Nhã Triết đã giải quyết nửa bát mì, anh ăn yên lặng mà tao nhã, dù trong hoàn cảnh yên lặng như vậy, cũng không phát ra một tiếng động nào, nghiễm nhiên như một quý tộc thượng lưu! Cô lại không hề phát hiện. Đảo mắt vừa nhìn, không ngờ anh đã ăn nhiều như vậy, vội vàng hỏi: "Sao nào? Tay nghề của em có được không?" Anh thản nhiên nói: "Không đánh giá." Vân Thi Thi: "... Vì sao?" Chẳng lẽ tay nghề không tốt? Mộ Nhã Triết nhướng mắt nhìn cô một cái, lập tức, cố gắng nói: "Hương vị cũng không tệ lắm." Là vẫn được... Không tệ... Cũng không tệ lắm... Ba chữ này, điển hình là muốn qua loa cho xong rồi. Vân Thi Thi nhất thời giống bóng cao xu xì hơi, cảm thấy mình cách một người vợ hiền lành một khoảng rất xa. "Sao vậy?" Mộ Nhã Triết thấy vẻ mất mác giữa lông mày cô, mỉm cười: "Anh cho rằng, em đã biết mình không có tài năng trên phương diện nấu ăn này." "... Anh nói chuyện rất đả kích người ta, anh có biết không?" Mộ Nhã Triết cũng nghiêm túc gật gật đầu: "Lời nói thật thì luôn luôn khó nghe." Vân Thi Thi giận: "Nếu không thể ăn, thì đừng có miễn cưỡng ăn!" Nói xong, cô đưa tay muốn lấy bát đi. Mộ Nhã Triết lại bắt được tay cô: "Làm gì vậy?" Vân Thi Thi gắt gỏng: "Không phải anh nói em nấu ăn rất tệ sao? Vậy thì đừng miễn cưỡng bản thân, nếu khó ăn như vậy, thì đừng ăn!" Mộ Nhã Triết nói: "Người phụ nữ ngốc này, chuyện khác thì không biết, chỉ biết vặn vẹo ý của người khác!" Vân Thi Thi hỏi lại: "Vậy anh có ý gì?" "Anh chưa nói em nấu ăn rất tệ, chỉ nói là bậc trung." Dù sao, so với khả năng nấu ăn tuyệt ngon của Hữu Hữu, khả năng nấu ăn của Vân Thi Thi dù là bậc trung, cũng khó có thể vào mắt của anh. "Hừ! Thực xin lỗi, em không có khả năng nấu ăn, trả bát cho em!" Nói xong, cô làm bộ muốn cướp. Mộ Nhã Triết cũng không cho, trong lúc giằng co, cánh tay anh dùng lực, kéo cô vào lòng. Vân Thi Thi trở tay không kịp, rơi là lồng ngực anh, ngẩng đầu, trông thấy sâu thăm thẳm của anh đang nhìn cô. Anh cúi đầu, dịu dàng ôm mặt cô, môi mỏng mỉm cười, nụ cười cưng chiều vô tận. "Vợ à..." Anh nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng gọi cô như vậy, giọng nói đậm đà mà hơi khàn khàn, lại như là rượu ngon đã ủ nhiều năm, tràn ngập từ tính, dù là chỉ nghe, cũng không thể dừng mà muốn say mê vào trong đó. Vân Thi Thi lập tức sững lại. Đơn giản là trong giọng nói của anh, dù không có dấu vết, vẫn giấu kín những sợi tình mềm mại như nước! Sự dịu dàng này, trước kia chưa từng có. Bởi vì hai chữ vô cùng thân thiết kia, mà mang đậm hương vị của sự chiều chuộng. Vân Thi Thi ngẩn ra, anh thấy vẻ mặt cô giật mình, thì có phần không hài lòng. "Sao nào? Không thích xưng hô này?" "Không..." Cô vội vàng nói, trông thấy suy tư trong mắt anh, nhất thời vô cùng ảo não.