Ông ấy vừa nói, vừa vui tươi hớn hở, mặt mày đỏ ửng, giống như Thi Thi đính hôn, còn vui vẻ hơn cả ông gả con gái! Vân Nghiệp Hậu rất thích Thi Thi, có lẽ theo nói từ phương diện nào đó, còn thích hơn hai đứa con gái của mình, vô cùng yêu thương. Cũng không phải ông ấy bất công, thiên vị người ngoài. Mà là, trái tim làm bằng thịt, ông yêu người nhà của ông, chứ không mù quáng. Tương Ngọc, thì không nói. Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ, là hai đứa bất hiếu, bởi vậy, Vân Nghiệp Hậu đã hoàn toàn thất vọng với hai đứa con này, không nhớ nhung nhiều. Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu đang khuyến khích cô, mau mau quyết định ngày kết hôn, hôn lễ có thể không vội, nhưng là nghi thức đính hôn nhất định phải làm đàng hoàng. Có thể tự mình giao con gái vào tay người đàn ông đáng tin cậy, coi như ông giải quyết xong một tâm nguyện! Vân Thi Thi vừa nói đồng ý, lại vừa suy nghĩ, cũng không biết chuyện này, Mộ Nhã Triết có nghĩ tới không, hay là, anh đã sắp xếp xong. Buổi tối, Vân Thi Thi về đến nhà, gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết, bên kia lại nói, anh còn có một chút chuyện cần xử lý, có lẽ sẽ về rất khuya, bảo bọn họ không cần chờ anh ăn cơm. Trong điện thoại, giọng nói của anh trầm thấp và vội vàng, đầu bên kia, hình như còn có tiếng những người khác nói chuyện, như là đang trong cuộc họp. Có thể nghe điện thoại trong cuộc họp như chống không người, còn chẳng kiêng dè bất kì ai, đại khái cũng chỉ mình anh có đặc quyền này! Cô không nhịn nói thầm một câu trong lòng: Sao có nhiều cuộc họp như vậy chứ? Vừa nói thầm xong, bỗng nhiên cô ngẩn ra, lập tức trả lời: "Anh bận thì làm việc đi!" Nói xong, lập tức cúp điện thoại. Cúp điện thoại rồi, trong lòng Vân Thi Thi cảm thấy thất bại, bỗng nhiên cảm thấy, có phần thất vọng! Hôm nay, tốt xấu gì cũng coi như đang trong thời gian tân hôn của bọn họ! Buổi sáng, vui sướng đi đăng kí, đến tối, cô trông mong ngóng chờ chồng mới cưới về nhà cùng ăn bữa tối, đầu bên kia lại nói bận công việc, về rất khuya, khó tránh hơi thất vọng. Cô biến thành hòn vọng phu rồi! Nhưng mà, dù thất vọng, không phải không vừa lòng với anh. Dù sao, hai ngày trước anh vì cô mà anh đã lùi lại rất nhiều công việc, hôm nay tập trung xử lý, quả thật sẽ hao phí thời gian nhiều hơn một chút. Về trễ, cũng không có cách nào! Đây là công việc của anh, cô nên tôn trọng! Tựa như, anh tôn trọng công việc của cô vậy! Hữu Hữu làm bữa tối, mọi người coi như vui vẻ hòa thuận cùng nhau dùng bữa, Vân Nghiệp Trình khen không dứt miệng với tay nghề Hữu Hữu đồng thời cũng oán trách Vân Thi Thi bắt đứa trẻ nhỏ như cậu làm việc nhà. Hữu Hữu lại nói: "Ông ngoại, ông đừng trách mẹ! Làm việc nhà, là con tự nguyện! Con rất thích làm việc nhà giúp mẹ, có thể chia sẻ cho mẹ, tôi cảm thấy rất vui vẻ rất mãn nguyện." Vân Nghiệp Hậu bị sự ngoan ngoãn của cậu làm cảm động, lại nhịn không được yên lặng so sánh trong lòng. Hữu Hữu mới bảy tuổi, đã hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, nhìn nhìn hai đứa con gái của ông! Ai! Không nói cũng được! Không dạy con là lỗi của cha! Chẳng thể trách bất kì ai, nhìn Hữu Hữu ngoan ngoãn, cũng chỉ có thể hâm mộ thôi! Ăn bữa tối xong, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần chui vào phòng bếp dọn dẹp. Được Hữu Hữu dẫn dắt, Tiểu Dịch Thần cũng dần dần có năng lực làm việc, rửa chén, lau nhà, cũng không nói chơi, đã biết dọn dẹp rất sạch sẽ rồi! Vân Thi Thi cũng dọn dẹp phòng khách và phòng sách một phen. Trong nháy mắt, đêm đã khuya, lúc cô dỗ con ngủ, Vân Nghiệp Trình cũng chăm sóc Vân Nghiệp Hậu đi ngủ rồi. Chỉ còn một mình cô ở trong phòng khách, yên lặng chờ Mộ Nhã Triết về nhà!