Vân Thanh Miêu thì dò hỏi: "Thi Thi à, chị thật là, đi ngủ trễ nên ngủ nướng, không thức dậy được hả?" Vân Thi Thi giải thích: "Lúc sáng chị có chút việc, cho nên tới trễ." Tương Ngọc đã thay quần áo xong, đi ra từ trong phòng, hỏi cô: "Đã sắp xếp nhà cửa cho bọn thím chưa?" Bà ta nói đúng lý hợp tình, sai bảo cô như người hầu, không chút khách khí lễ phép. Dựa theo lẽ thường, Vân Thi Thi cũng không có nghĩa vụ dàn xếp cho bọn họ. Tìm nhà cửa, vốn là chuyện của họ, cô không cần chuẩn bị thích đáng hết. Nhưng, Vân Thi Thi làm như vậy, là nhìn mặt mũi Vân Nghiệp Trình, cũng coi bọn họ là thân thích phương xa, nhưng cô có cảm giác, thái độ Tương Ngọc rất không khách khí, giống như Vân Thi Thi làm như vậy, tất cả đều là việc đương nhiên! Dù cô có tính tình tốt, nhưng nghe Tương Ngọc nói như vậy, trong lòng cũng có một chút không thoải mái. Cô lúng ta lúng túng nói: "Còn chưa, cháu đã nhờ bạn rồi, xem mấy khu nhà có vẻ yên tĩnh, cho mọi người xem xét, cháu lập tức mang mọi người qua xem." Lúc này Tương Ngọc mới hài lòng gật gật đầu, "Được rồi!" Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên hỏi Vân Thi Thi nói: "Giá phòng ở thủ đô, có phải rất cao không?" "À... hình như là vậy." "Chúng tôi vừa tới thủ đô không lâu, trên người không có gì, chị xem... tiền thuê phòng này, chị có thể trả giúp chúng tôi trước hay không? Chờ chúng tôi ổn định ở thủ đô, lại nói!" Vân Thanh Miêu nói như đang bàn bạc, nhưng giọng điệu, lại không giống như đang bàn bạc. Vân Thi Thi nhíu mày, cũng không từ chối. Cô vốn cũng định, trả tiền thuê phòng giúp cho bọn họ, nhưng lời này nói ra từ miệng bọn họ, lại có cảm giác biến chất! Nhưng, Vân Thi Thi rất nội liễm, dù trong lòng không thoải mái, cũng không so đo với bọn họ. Nán lại chờ bọn họ dọn dẹp hành lý xong, Vân Thi Thi thanh toán tiền thuê phòng, chở bọn họ, xuất phát tới địa chỉ Mộc Tịch nhắn sang. Dọc theo đường đi, Vân Thanh Miêu ngồi bên ghế phụ, nhàn nhã nhìn cảnh phố ngoài cửa xe. Chán đến chết, cô ta đánh giá trong xe, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào trên người Vân Thi Thi, sau cùng, thình lình thấy trên bàn tay cầm tay lái của cô, chỗ ngón áp út có một nhẫn kim cương phát ánh sáng lấp lánh. Một viên kim cương một carat màu hồng phấn. Vân Thanh Miêu nghe nói, trong kim cương, màu hồng nhạt vô cùng hiếm có. Huống chi, còn là một viên một carat. Bởi vậy, trong mắt cô ta hiện lên vẻ khó tin, hoài nghi nhiều hơn nữa. "Nhẫn kim cương này, là thật hay giả vậy?" Cô ta vừa đánh giá, vừa hoài nghi hỏi. Vân Cầm Lệ vừa nghe mấy chữ "nhẫn kim cương", ánh mắt lập tức bị hấp dẫn, nhìn theo tầm mắt Vân Thanh Miêu, cũng thấy ánh sáng ngọc khiến người ta chú ý trên tay Vân Thi Thi. Theo bản năng, phát ra một tiếng cảm khái: "Ôi! Chiếc nhẫn kim cương này, thật lớn, thật sáng, sáng đến không giống thật!" Vân Thi Thi cười cười, lại không nói gì. Bên cạnh, Vân Thanh Miêu lại nói: "Thi Thi, nhẫn kim cương này của chị là thật hay là thủy tinh?" Vân Cầm Lệ lại nói: "Chắc chắn là thật! Nếu không phải thật, lại còn mang trên tay, bị người biết hàng nhìn thấy, thì vô cùng mất mặt. Nhưng mà, em không biết nhiều về kim cương thật giả, cũng không biết là sao." Vân Thi Thi vẫn bình tĩnh lạnh nhạt cầm tay lái, giống như không nghe thấy những lời này của họ.