“Bên cạnh anh đang thiếu một người phụ nữ khiến anh bị phá sản!” Mộ Nhã Triết nở nụ cười, trong mắt mang theo vẻ đùa cợt nghịch ngợm, mang theo một chút cưng chiều sủng nịch. Anh…! Anh gây dựng tập đoàn Mộ Thị ngày càng lớn mạnh chỉ vì một mục đích, cho cô và các con của anh sống một cuộc sống hạnh phúc ấm no! Trừ mục đích đó ra, anh cũng chẳng cần cái thứ quyền thế này làm gì! Vân Thi Thi bị câu nói của anh làm cho đỏ mặt. Cô chỉ nghe người ta nói: bên cạnh anh đang thiếu một người phụ nữ để quản lý gia đình nhỏ! Cứ cô chưa từng nghe ai nói: bên cạnh anh đang thiếu một người phụ nữ khiến anh bị phá sản cả! Lời nói này của anh, vô cùng có khí phách! Vân Thi Thi cũng không muốn chọc ghẹo anh, nên chỉ cười hì hì hỏi: “Này, anh nói có thật không vậy?” Anh cười: “Sao? Em không tin à!” Vân Thi Thi nghiêm túc nói: “Nếu anh nói câu này trước ngày hôm nay, thế mới đáng mặt đàn ông!” Mộ Nhã Triết: “…” Ngốc quá! Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn thẳng vào cô. Vân Thi Thi nhìn vào đôi mắt sáng như sao của anh, cô nhíu mày, vẻ mặt khiêu khích nói: “Sao, bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì!” “Dù là bất cứ khi nào, anh cũng có thể nói cho em nghe!” Mộ Nhã Triết thích thú nhìn bộ dáng tự đắc của cô, nhéo nhéo gương mặt cô, đôi mắt cười nhìn cô: “Nếu có bản lĩnh, thì em làm anh phá sản đi!” Anh không tin cô có bản lĩnh đó! Vân Thi Thi chỉ cười, sau đó dựa sát vào anh một chút, cầm lấy cổ tay anh, cười hì hì: "Đại gia, bắp đùi ngài còn thiếu vật trang trí không?" (1) “Không thiếu!” Vân Thi Thi thu lại nụ cười của mình, oan ức nhìn anh. Thật không ngờ, anh lại tiến sát cô hơn, nhìn vào mắt cô, trầm tư nói: “Trong lòng anh còn thiếu một người, em có muốn vị trí đó không?” Giọng nói của anh thật mê hoặc, nó trong như hoa lan, trầm thấp ấm áp, cô vừa nghe mặt đã đỏ cả lên, tim đập thình thịch. Anh không nói gì nhiều. Chỉ nói một câu thôi, cũng khiến cô không đỡ được rồi! Trong chớp mắt, mặt Vân Thi Thi đã đỏ hết cả lên. Cô không dễ xấu hổ, nhưng cứ nhắc đến anh, dù không nói, chỉ cần nghe và nhìn thôi cũng đủ khiến mặt cô thoáng hồng rồi. Làn da cô rất trắng, giờ đây phủ một lớp phấn đỏ hồng, hiện giờ cô đang ngại ngùng e lệ. Vân Thi Thi bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, cô ngẩng lên, nhìn anh hỏi: “À, em muốn hỏi anh, sao đột nhiên anh lại kéo em đến Cục Dân Chính vậy?” “Hử?” Mộ Nhã Triết cười cười, dĩ nhiên đối với cách xưng hô của cô có chút bất mãn. “Bà xã à, em chú ý cách xưng hô của mình một chút. Em phải gọi anh là gì?” Vân Thi Thi mặt lại đỏ lên… Cô làm sao mà làm quen ngay được cơ chứ! Cô cắn cắn môi, dưới ánh mắt chăm chú nhìn cô của anh, cô thẹn thùng nặn ra hai chữ: “Ông… ông xã…” Mộ Nhã Triết nhướng mày, nghe cô gọi thế, thật là sướng tai nhe: “Em gọi lại lần nữa xem.” “Ừm” Vân Thi Thi như đứa trẻ tập nói, cúi đầu nhìn giày, nghe anh một bên dụ dỗ không ngừng. “Ông xã…” “Nói nhỏ hơn một chút!” “Ông xã…” “Dịu dàng hơn chút nữa nào!” Vân Thi Thi hằng giọng một cái, sau đó giọng nói mềm mại vang lên: “Ông xã à ~~” Cô vừa dứt lời, cô thoáng nhìn thấy đôi mắt cực nóng của anh. (1)土豪, 你大腿缺挂件吗? =Thổ hào, nhĩ đại thối khuyết quải kiện mạ? = Đại gia, bắp đùi ngài còn thiếu vật trang trí sao? Baike giải thích là thành ngữ chỉ trường hợp có một người có điều kiện nhất định, người khác muốn dựa vào điều kiện này, nguyện làm bất cứ cái gì (giống như trên đùi một vị đại gia, muốn dựa dẫm vào họ thì hỏi họ trên đùi có còn thiếu vật trang trí không, người nói chính là muốn làm vật trang trí này - đây chỉ là cách nói hình tượng)